TIẾT BÌNH AN - Chương 94: Hoàng Đế Của Thiếp (hoàn Chính Văn)
Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:14:34
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại thư phòng.
Bùi Thuyên mặc long bào màu đen huyền thêu kim tuyến, tóc búi cao đội mũ. Hắn ở vị trí cùng, nắm quyền hơn một tháng, thần sắc đế vương tuấn dật lạnh lùng, trong mắt ẩn chứa vẻ sắc bén.
Tiết Hạo và Trương Đại Tráng ỉu xìu cúi đầu.
Tôn đô ngự sử giọng điệu hùng hồn, : "Bệ hạ, Tiết thống lĩnh và Trương tướng quân coi thường cung quy, dám đánh trong cung, thậm chí còn Cung đại nhân thương, thật sự coi thường vương pháp, nhất định nghiêm trị!"
Cung thượng thư: "Bệ hạ, đây chỉ là đám thanh niên đùa giỡn, thể lão thần ."
Tôn đô ngự sử lên tiếng: "Chẳng lâu đây Trương tướng quân tống tiểu công tử nhà Cung thượng thư ngục Đại Lý Tự đó ? Cung thượng thư chắc chắn bọn họ uy h.i.ế.p nên mới đồng lõa họ như ."
Cung thượng thư vội đáp: "Thần dạy con nghiêm, Trương tướng quân , thần tuyệt oán hận gì!"
Tôn đô ngự sử gắt: "Không oán hận, xin nghỉ năm ngày? Chắc chắn là giận mà dám . Trương tướng quân và Tiết thống Lĩnh quyền thế ngút trời, ngươi sợ bọn họ nên mới cam tâm theo họ mà thôi!"
Cung thượng thư nổi giận: "Ngươi ngậm m.á.u phun ! Nếu oán hận, còn cần ngươi đến kêu oan cho ? Ngươi chẳng qua là mượn để cái cớ mà thôi!"
Mấy văn thần cãi ầm ĩ, khiến Tiết Hạo và Trương Đại Tráng mà ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cái gì , cãi cái gì thế , lôi cả Cung Miễn nữa? Đồng lõa cái quái gì?
Sau một hồi tranh cãi, Tôn đô ngự sử và Cung thượng thư cùng hướng ánh mắt về phía Bùi Thuyên đang .
Bùi Thuyên nâng chén lên nhấp một ngụm. Sau làn khói mỏng manh, lộ đôi mày rậm rạp như mực, trong đôi mắt hề chút hàn ý nào.
Cung thượng thư nhạy bén nhận , hôm nay tâm tình của Bệ hạ đặc biệt , Tôn đô ngự sử chọn thời điểm thích hợp .
Ngay đó, Lưu công công vội vã bước đến, ghé tai Bùi Thuyên nhỏ gì đó.
Trong nháy mắt, sắc mặt Bùi Thuyên trầm xuống, lạnh lẽo như d.a.o cắt.
Tất cả mặt, ngay cả Trương Đại Tráng cũng cứng đờ . Không xong , chẳng lẽ Bệ hạ tức giận?
Còn đợi bọn họ hiểu rõ, Bùi Thuyên phất tay áo rời .
…
Bình An ngủ lâu, qua giờ Mão, bên ngoài trời đổ mưa, nàng liền thức dậy.
Thải Chi chút ngạc nhiên, hôm qua náo loạn đến tận khuya. Nàng hỏi: "Nương nương ngủ thêm chút nữa ?"
Bình An dụi dụi mắt: "Không ngủ nữa."
Sau khi rửa mặt xong, mưa xuân lất phất như tơ. Nàng những giọt mưa tí tách ngoài cửa sổ. Thải Chi đang vấn tóc cho nàng, nàng bỗng : "Không kiểu ."
Thải Chi: "Không búi tóc kiểu , kiểu nào?"
Bình An suy nghĩ một lát : "Song kế."
Chính là kiểu tóc của thiếu nữ khi xuất giá.
Thải Chi cảm thấy chút kỳ lạ nhưng vẫn theo. Sau khi búi xong kiểu tóc song kế, Bình An lấy chiếc túi nhỏ thêu hoa văn lá sen mà nàng yêu thích nhất, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong.
Có bức thư do Bùi Thuyên vẽ cho nàng, đóa hoa lụa do Bùi Thuyên tặng, những món đồ trao đổi…
Sau khi nhét đầy, chiếc túi nhỏ phồng lên. Bình An đeo nó lên , trông như sắp xa.
Đây đều là những thứ Bình An trân trọng, Thải Chi bỗng nhiên cảm thấy bất an, hỏi Bình An: "Nương nương định ?"
Bình An vỗ vỗ chiếc túi: "Ta xuất cung."
Trời ạ, như ? Chẳng lẽ đây là kết quả khi nương nương suy nghĩ ? Có liên quan đến việc đầy hậu cung ?
Thải Chi chỉ sợ gây đại họa, vội hỏi: "Tại ?"
Bình An nghiêng đầu, nghĩ một lát: "Ta sẽ với hoàng thượng."
Thải Chi vội : " đúng, với hoàng thượng."
Vì nàng tìm Lưu công công, truyền tin tức . Trong lúc chờ đợi, Bình An bốc một nắm hạt dưa, cắn tách vỏ từng hạt từng hạt.
Mới cắn đến hạt thứ năm, nàng thấy bên ngoài tiếng bước chân. Nàng ngẩng đầu lên, Bùi Thuyên đang ngoài cửa.
Từ khi đăng cơ đến nay, hiếm khi nhanh như . Lưu công công dù che ô nhưng vẫn đuổi kịp bước chân của . Trên đầu vai đều mưa phùn ướt một mảng.
Lúc , hô hấp của Bùi Thuyên chút dồn dập, đôi mắt đen kịt ẩn hiện vài tia máu.
Hắn chăm chú Bình An. Nàng trang phục của thiếu nữ, đeo chiếc túi nhỏ đó, giống như lúc nàng còn quen .
Trong đầu , chỉ một ý niệm duy nhất – Không , thể, đừng hòng.
Hắn chậm rãi bước phòng, vài giọt nước tóc mai theo mái tóc đen của rơi xuống cằm. Hắn thuận tay đóng cửa , lực đạo lớn, nhưng tiếng "cạch" vang lên khiến Thải Chi và những bên ngoài giật .
Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Bùi Thuyên đen kịt thấy ánh sáng, trong lời hàm chứa sự lạnh lẽo thấu xương: "Nàng ?"
Bùi Thuyên hung dữ như nhưng Bình An sợ. Nàng dậy, đến mặt , hiệu cho Bùi Thuyên đưa tay .
Bùi Thuyên im lặng giơ tay lên.
Hạt dưa cuối cùng vì Bùi Thuyên đến quá nhanh nên nàng ăn mất, chỉ còn bốn hạt tách vỏ.
Mỗi hai miếng, nàng chia hai miếng tay Bùi Thuyên. Bùi Thuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y , cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt.
Bình An : "Thiếp chia sẻ nhiều thứ."
Mứt táo, thuyền rồng nhỏ, tuyết, quýt… và bây giờ là hạt dưa.
Đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, đều chia.
Mặc dù nàng quên những chuyện năm chín tuổi nhưng sâu trong ký ức, nàng thích tranh giành, thích chia sẻ, chia cho , thể cùng vui vẻ.
" mà," Bình An dừng một chút, nàng nghiêm mặt , "Thiếp chia sẻ ."
Bùi Thuyên ngẩn , lệ khí đang lan tỏa bỗng nhiên khựng .
Nàng nghiêm túc Bùi Thuyên: "Chàng tuấn tú, thơm tho. Chỉ , chia cho khác."
Trong mắt Bùi Thuyên lóe lên một tia sáng, cúi đầu sâu mắt nàng, hỏi: "Ai với nàng, nàng chia sẻ cho khác?"
Bình An dừng một chút, nhỏ giọng : "Làm đầy hậu cung."
Tạm thời bàn đến chuyện nàng bốn chữ từ , Bùi Thuyên bỗng nhiên ý thức điều gì. Hai tay nắm lấy bờ vai gầy guộc của Bình An, giọng trầm thấp mà chậm rãi: "Nàng ghen (ăn giấm) ?"
Bình An dừng một chút.
Giấm vị chua, nàng tự hỏi lòng , từ khi lời giải thích về việc đầy hậu cung, nàng chìm đắm trong cái vị chua chua .
Nàng thích tranh giành với khác.
Sự hoan ái đêm qua, là Bình An đang xác định, xác định nàng độc chiếm sự thoải mái mà Bùi Thuyên mang đến cho nàng, mà chia Bùi Thuyên cho bất kỳ ai.
Nàng thật sự chia sẻ Bùi Thuyên, nếu nhất định , nàng sẽ chọn rời .
Đây là ghen ? Bình An hiểu , đúng , nàng chua xót, vui.
Nàng gật đầu với Bùi Thuyên: "Hoàng thượng, ghen ."
Chưa kịp để Bình An phản ứng, Bùi Thuyên đột ngột ôm nàng lòng, ôm thật chặt, chóp mũi nàng chạm vai , ngửi thấy mùi nước dễ chịu.
Bùi Thuyên nhắm chặt mắt , là mơ.
Nàng nàng ghen, nàng từng ghen bao giờ, nàng chia sẻ cho ai, nàng chỉ ghen vì một .
Cuối cùng, chiếm hữu một loại tình cảm của nàng. Một loại tình cảm mà chỉ và nàng, dung thứ thứ ba.
Bình An tựa lòng , tham luyến một lúc : "Nếu đậu hậu cung, với ."
Như , nàng tự khắc sẽ rời .
Bùi Thuyên siết chặt vòng tay: "Ta sẽ ."
Hắn cúi đầu nàng, ánh mắt nóng bỏng như dung nham: "Sẽ ai khác. Từ ngày chỉ hôn đến nay, chỉ nàng, cũng chỉ nàng."
Ngày chỉ hôn, trở về mười ba năm , bảy tuổi, tiểu Bình An bốn tuổi.
Hoặc lẽ còn sớm hơn, khi danh hiệu "Tiểu tiên đồng" hai cùng sở hữu, sợi dây nhân duyên định sẵn.
Bình An chậm rãi hồi phục, cong mắt : "Thật ?"
Bùi Thuyên: "Thật."
Hắn dùng ngón tay nâng khuôn mặt nàng, : "Thiên địa phụ , thể chứng cho ."
Bùi Thuyên từng thề thốt. Hắn cũng từng thừa nhận với ai về lòng kính trọng như phụ như trưởng đối với Vạn Tuyên Đế. hôm nay, phá lệ cả hai điều .
Nếu lời thề thể biểu đạt quyết tâm của , dù chỉ một phần, sẽ dùng.
Đương nhiên, luôn nàng cũng chứng minh: "Còn nàng thì ? Nàng khác ?"
Bình An ôn tồn : "Thiếp cũng chỉ , cũng chứng."
Nàng đếm từng : "Thiên địa, tổ mẫu, phụ mẫu, dưỡng phụ dưỡng mẫu Trương gia, đại ca Trương gia..."
Bùi Thuyên nhịn bật , ngắt lời nàng: "Được ."
Nàng nhiều yêu thương như , cũng đủ khiến đau đầu , cần thiết để họ chứng nữa.
Bình An cũng thả lỏng sợi dây căng thẳng. Bùi Thuyên sẽ ai thì sẽ ai. Những ngày tháng là ngày tháng của hai bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-94-hoang-de-cua-thiep-hoan-chinh-van.html.]
Cũng là những ngày tháng mà nàng mong .
Bùi Thuyên trang phục của nàng, lập tức cau mày. Hắn nàng , "tư bôn" đương nhiên là , nhưng nếu chỉ một nàng "tư bôn" thì tuyệt đối thể.
Bình An ấn nhẹ dải lụa buộc tóc, chớp chớp mắt, : "Thiếp xuất cung mà."
Bùi Thuyên khựng trong lòng, nheo mắt: "Còn xuất cung?"
Bình An: "Phụ và mẫu từ Hoàn Nam đến ."
Hóa là vì chuyện .
Lòng Bùi Thuyên còn đang nóng rực, cầm lấy túi đeo của Bình An, bế nàng lên, : "Không cần vội, ngày mai gặp cũng ."
Bình An "a" một tiếng, Bùi Thuyên ôm nàng, cả hai cùng ngã xuống giường.
Bùi Thuyên hôn Bình An. Ngàn vạn lời hóa thành một nụ hôn. Nụ hôn thoạt chút hung hăng, thực tế dài và dịu dàng, truyền nhiệt độ cơ thể và thở của cho nàng.
Bình An bỗng cảm thấy buồn ngủ.
Nàng thích hôn nàng.
Bên ngoài mưa xuân lất phất, rả rích. Trong vườn của Lai Phượng cung, măng non nhú lên, nụ hoa hé nở, muôn màu muôn vẻ, cảnh xuân tràn ngập.
Mấy Thải Chi và Thiên Cẩm thấy Bùi Thuyên mặt mày âm trầm bước phòng. Bây giờ trong phòng động tĩnh gì.
Bọn họ đang nghi hoặc, lâu , trong phòng truyền giọng trầm thấp của Bùi Thuyên: "Người ."
Thải Chi bước phòng. Trong phòng, nương nương ngủ say, Hoàng thượng ôm nương nương, ánh mắt đen láy nhưng còn vẻ u ám đáng sợ như khi đến.
Bùi Thuyên hỏi: "Chuyện đầy hậu cung, là như thế nào?"
Thấy giấu nữa, Thải Chi vội vàng quỳ xuống, kể chuyện.
Bùi Thuyên hờ hững Thải Chi.
Trong một khoảnh khắc, ý định đổi Thải Chi, chỉ là, Bình An đang ngủ trong lòng , mềm lòng.
Hắn : "Ngươi trung thành."
Bình An cần một chỉ trung thành với nàng, , nếu Thải Chi sớm, Bùi Thuyên nhất định sẽ tìm Bình An giải thích, ngược thể xác nhận vị trí của trong lòng nàng.
Cho nên, dù Thải Chi giấu giếm, cũng thể nhẫn nhịn bất mãn, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ cần nàng tuyệt đối trung thành với Bình An.
...
Chớp mắt đến giờ dậu buổi chiều, cổng cung sắp đóng .
Cung thượng thư và những khác chờ mấy canh giờ ở Hưng Dực điện, đói đến mức bụng kêu ùng ục, càng đợi càng sợ. Ngay cả Trương Đại Tráng cũng bắt đầu sốt ruột.
Bọn họ nghĩ đến vẻ mặt chợt tối sầm của Bệ hạ khi rời . Chẳng lẽ Bệ hạ nổi trận lôi đình, chỉnh đốn bọn họ, cố ý bỏ mặc bọn họ?
Người sợ nhất ai khác ngoài Tôn đô ngự sử, trong chuyện , mới là khơi mào.
Cuối cùng, Lưu công công đến Hưng Dực điện, ho khan một tiếng, : "Bệ hạ bận phê tấu chương, chư vị hãy hồi cung."
Trương Đại Tráng: "Chuyện rốt cuộc tính thế nào?"
Cung thượng thư: "Ngươi ngốc , ý của Bệ hạ là, cứ coi như chuyện riêng tư, cũng thương, cứ !"
Lưu công công mỉm , coi như ngầm thừa nhận.
Tôn đô ngự sử khỏi rùng kinh sợ. Nếu Bệ hạ ngay từ đầu coi như chuyện riêng, còn cả đống lý lẽ về quốc pháp gia pháp nhưng bệ hạ lạnh nhạt với bọn họ, thèm để ý.
Nhất định là Bệ hạ bình tĩnh , rốt cuộc lấy chuyện cái cớ .
Xem , Tiết gia thể đắc tội, sớm thu tay !
Đến hành lang trong cung, Tôn đô ngự sử dám cùng ba , viện cớ nha thự còn việc, vội vã rời .
Trương Đại Tráng: "Người , cứ như chuột chạy qua đường thế, cụp đuôi thối hoắc."
Tiết Hạo: "Ngươi học mắng theo bọn họ , nào là đồng lõa, nào là ngậm m.á.u phun , bao."
Trương Đại Tráng bắt chước: "Ngươi là đồ đồng lõa!"
Tiết Hạo cũng học theo: "Ngươi ngậm m.á.u phun !"
Cung thượng thư: "..." Võ phu, là võ phu!
Vừa khỏi Tây Hoa môn, Cung thượng thư liền thấy một nam tử trung niên vạm vỡ và một phụ nhân cao gầy đang ngóng trông.
Trương Đại Tráng kêu lên một tiếng "Hỏng ". Hắn Trương Đức Phúc tóm , đánh cho một quyền. Trương Đức Phúc sớm Trương Đại Tráng gây họa, áp giải Trương Đại Tráng đến mặt Cung thượng thư: "Lão đại nhân, khuyển tử nhà gây thêm phiền phức cho ngài !"
Đây là khuyển tử ... Cung thượng thư lau mồ hôi: "Không phiền, phiền."
Người đánh thật là Tiết Hạo.
Trương Đức Phúc gọi Trương Đại Tráng: "Còn mau tạ ."
Trương Đại Tráng vội vàng: "Đại nhân, sẽ tái phạm."
Cung thượng thư: "Không ..."
Ông đột nhiên ngẩn , gia đình quê mùa , tuy rằng đánh là Tiết Hạo, hơn nữa nguồn cơn chuyện đều do sơ ý. liên quan đến Trương Đại Tráng, Trương Đức Phúc sẽ bao che cho Trương Đại Tráng.
Đáng đánh thì đánh, đáng tạ thì tạ , thật là một cách giải quyết thẳng thắn.
Ngược bản , vì dạy con thất bại liền trốn câu cá, uổng công quan bao nhiêu năm qua.
Vì khi về nhà, Cung thượng thư sai nhà chặt roi trúc, đợi Cung Miễn về nhà, xem ông đánh c.h.ế.t nó !
...
Quay hiện tại, cổng cung, Cung thượng thư rời . Tiết Hạo và Trương Đại Tráng gặp Trương Đức Phúc và Chu thị. Trương Đức Phúc bức tường cung cao cao, trong lòng chút sợ hãi: "Bình An sống ở đây ?"
Chu thị chút lo lắng: "Con rốt cuộc với Bình An ?"
Từ khi tin cung biến, hai phu phụ lo lắng cả tháng trời.
Trương Đại Tráng: "Hôm qua con định đưa tin cho , Tiết Hạo đánh cho một trận nên quên mất."
Tiết Hạo: "Còn trách ."
Trương Đại Tráng hắng giọng: "Không , con gọi ."
...
Lai Phượng cung.
Bùi Thuyên chậm rãi lật xem tấu chương, một cái tấu chương, hai cái Bình An. Bình An trút bỏ nỗi lòng, nàng sấp , một nhúm hồng hồng nho nhỏ, ngủ say sưa ngon lành.
Bùi Thuyên khỏi cong khóe môi.
Đột nhiên, hàng mi dài mảnh của Bình An khẽ run, nàng mở mắt , trong mắt khôi phục vẻ trong trẻo.
Bùi Thuyên: "Bữa tối ăn gì?"
Bình An mơ màng : "Ưm, ngoài ăn."
Bùi Thuyên: "Đi ăn?"
Bình An chỉ bên ngoài: "Ngoài cung."
Ngay đó, giữa trung, giọng của Trương Đại Tráng từ xa vọng , âm thanh nhỏ như tiếng quạ kêu, loáng thoáng thể : "Ra... ngoài... chơi..."
Bùi Thuyên: "..."
Đương nhiên, dù cũng là gần cung cấm, chỉ hô một tiếng liền ngừng . Bình An dậy rửa mặt, thật sự định xuất cung.
Bùi Thuyên sa sầm mặt. Bình An vui vẻ khoác túi nhỏ lên vai, còn lấy đồ trong túi cho Bùi Thuyên xem: "Để cho phụ mẫu xem."
Thì , nàng bọn họ , nàng sống .
Một lát , Bình An thu dọn xong, về phía Bùi Thuyên. Bùi Thuyên một bên nàng, biểu lộ cảm xúc gì.
Nàng nắm tay Bùi Thuyên: "Đi thôi."
Bùi Thuyên sửng sốt, nàng còn bỏ rơi .
Bình An: "Thiếp đưa họ gặp Hoàng đế."
Trương phụ mẫu cả đời ở thôn quê, chỉ qua truyền thuyết về Hoàng đế, từng thấy Hoàng đế bao giờ. Cho dù gặp Bùi Thuyên, khi đó Bùi Thuyên cũng chỉ là Dự Vương, giống như bây giờ.
Nàng nghĩ đến điều gì đó, vành tai đỏ lên, mi mắt khẽ chớp, bèn kiễng chân, ghé sát tai Bùi Thuyên mềm giọng :
"Là Hoàng đế của ."
Trong khoảnh khắc, vẻ u ám trong mắt Bùi Thuyên đột nhiên tan biến, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
Dù cho bao nhiêu yêu thương nàng, vẫn khác biệt. Giờ phút , trái tim trở nên nhẹ bẫng, giống như Bình An dùng đôi bàn tay nhỏ bé của nâng trái tim lên.
Hắn khẽ cong khóe môi.
Mà , cũng sẽ dùng đôi tay của nâng niu nàng, cùng với những nàng yêu thương.
...