TIẾT BÌNH AN - Chương 97: Phiên Ngoại 2 - Thanh Mai Trúc Mã: Ca Ca

Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:14:42
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm Thái Khang thứ tám.

Năm , triều đình chính sự thông thuận, nhân dân hòa hợp, sóng yên biển lặng, duy chỉ Dự vương điện hạ, huyết mạch của tiên đế, là khiến các quan trong triều lo lắng. Hắn thể chất yếu ớt thường dùng thuốc thang để duy trì.

Có vị đại thần cảm thán: "May mà năm xưa để bệ hạ nhường ngôi, Dự vương điện hạ như , e là khó lòng nuôi lớn."

Một vị đại thần khác vội vàng: "Lời mà ngươi cũng dám , mau ngậm miệng! Hoàng tôn gần đây mới qua đời..."

Triều đại đến đời tiên đế thì con cháu suy yếu, bất đắc dĩ đón con của tông thất từ chốn hương dã về, chính là đương kim Vạn Tuyên Đế.

Ai ngờ, tiên đế băng hà, di phúc tử (con sinh khi cha mất), chính là Dự vương gia hiện nay.

Cứ ngỡ Dự vương gia lỡ mất ngôi vị hoàng đế thì chỉ thể một vị vương gia nhàn tản. Nào ngờ, huyết mạch của Vạn Tuyên Đế xảy vấn đề.

Vạn Tuyên Đế chỉ một nhi tử, khi ngài đăng cơ liền phong Thái tử. Thế nhưng, Thái tử nhi tử nối dõi.

Thái tử khi kinh từng nhi tử nhưng nuôi lớn . Mấy năm nay, khó khăn lắm mới một hài tử nhưng ngờ lâu cảm phong hàn, yểu mệnh.

Thái tử vô cùng đau buồn.

Đối với Đông Cung mà , đây qủa thực chuyện lành, e rằng còn khả năng sinh nở.

Còn Dự vương điện hạ dù cũng tám tuổi. Vì Vạn Tuyên Đế là đón về, tám năm qua vẫn luôn nhớ tới Dự vương mới là chính thống của Tiên đế. Thêm đó, Thái tử con nối dõi, lời đồn về việc trả triều chính cho tiên đế dần nổi lên.

Dự vương phủ.

Thái giám Lưu Mão năm nay hai mươi tuổi, vốn là tâm phúc của Nguyên thái phi nay sắp xếp đến Dự vương phủ quản sự, hầu hạ bên cạnh Dự vương gia Bùi Thuyên.

Hắn đến bên cạnh Bùi Thuyên một năm . Trước đó, là một lão thái giám bên cạnh Tiên đế chăm sóc Dự vương gia. Lão thái giám trúng độc qua đời, mới để Lưu công công đến.

Lần trừ tịch , Dự vương cũng gặp nạn. Hắn ăn một miếng bánh ngọt đắng, tuy nhanh chóng nôn nhưng vẫn ảnh hưởng đến thể.

Dự vương phủ chỉnh đốn , bắt kẻ hạ độc nhưng kịp thẩm vấn kẻ đó uống thuốc độc tự vẫn.

Lần theo manh mối, thể tra kẻ chủ mưu, chỉ là việc liên quan đến Đông Cung.

Đông Cung mất hoàng tôn, sợ trả triều chính cho Tiên đế nên tay với một Hoàng tử tám tuổi, đúng là Tiên đế dẫn sói nhà.

Vì việc , Lưu công công từng bất bình phẫn nộ nhưng sự im lặng hơn nửa tháng của Vạn Tuyên Đế, cũng dám tức giận nữa.

Vạn Tuyên Đế định lờ .

Dự vương điện hạ là huyết mạch của tiên đế thì ? Đông Cung Thái tử mới là con ruột của Vạn Tuyên Đế.

Lúc , trong mắt Lưu công công, Dự vương điện hạ mái hiên, thiếu niên tám tuổi mặc một chiếc áo choàng lớn màu xanh ngọc bích hoa văn như ý, dáng cao hơn bạn bè cùng lứa, phần gầy, mày mắt như nét mực đậm, tỉ mỉ như tranh vẽ. vì mới trúng độc lâu, mặt mang ba phần mệt mỏi, đôi môi nhạt màu mím .

Vài phần xa cách, vài phần lạnh nhạt.

Tuy tuổi còn nhỏ, Lưu công công tài nào hiểu đứa trẻ . Đến nỗi chỉ khẽ động, Lưu công công cũng giật .

Bùi Thuyên ôm một chiếc lò sưởi tay, giọng lạnh lùng: "Âm thanh gì ?"

Lưu công công lắng tai , đáp: "Hình như là tiếng pháo hoa của hội hoa đăng bên ngoài."

Nghĩ đến tiểu điện hạ quá mức lạnh lùng, Lưu công công bèn : "Điện hạ ngoài dạo chơi ? Lễ Thượng Nguyên năm nay là một trong những lễ hội lớn nhất trong những năm gần đây."

Vì Thánh Tổ thọ mệnh đến tám mươi tuổi, Đại Thịnh triều lệ cũ, niên hiệu của triều đại mới "8" thì lễ Thượng Nguyên năm đó sẽ cầu mưa thuận gió hòa, quân thần cùng vui.

Bên ngoài phố Vạn Ninh của Vương phủ đang vô cùng náo nhiệt.

Lưu công công đưa đề nghị, Bùi Thuyên hứng thú. Hắn xoay , định trong phòng, đột nhiên bước chân khựng .

Dường như một bàn tay vô hình nắm chặt lấy tim , khiến bất giác nảy sinh một ý nghĩ, nếu ngoài xem tương lai nhất định sẽ hối hận nhiều năm.

Chần chừ một lát, xoay , : "Đi thôi, ngoài," : "Không cần nghi trượng của Vương phủ."

Hắn chỉ ngoài dạo, nếu dùng nghi trượng sẽ gây sự chú ý của các đại thần. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nghĩa là hiểu chuyện.

Hơn nữa, sóng gió Đông Cung hạ độc qua, Thái tử nhất định sẽ Trương Hoàng hậu quản thúc, cũng sợ trong ngày long trọng như thích khách.

Lưu công công đổi chủ ý nhưng tính tình tiểu điện hạ vốn khó lường, bèn : "Vâng, nô tài sẽ bảo Lý Thanh Sơn chuẩn ."

Cùng lúc đó, phố Vĩnh An.

Trong ngoài Vĩnh Quốc Công phủ náo nhiệt vui mừng, Phùng phu nhân tâm trạng thư thái, chỉ vì lễ Thượng Nguyên mà còn vì Tần lão phu nhân trao quyền hành.

Năm nay là đầu tiên nắm quyền quản lý trong phủ hơn mười năm Phùng phu nhân bà bà chèn ép.

Tuy rằng, khi Tần lão phu nhân nắm quyền hề bạc đãi bà. các phu nhân cùng tuổi với Phùng phu nhân ai nấy đều học cách quản gia, chỉ bà là . Cho nên bà luôn cảm thấy năng lực kém cỏi, thiếu chút mặt mũi.

Đương nhiên, bà nếm trải nỗi khổ của việc quản lý việc trong nhà, mới sự khó khăn của Tần lão phu nhân khi quản gia.

Nói tóm , hôm nay Phùng phu nhân lý do gì mà vui vẻ.

Thêm đó, Tiểu Bình An cũng năm tuổi. Trẻ con đến năm tuổi còn dễ yểu mệnh như khi còn bé, càng là chuyện lành.

Bà chỉ một nữ nhi , Tiểu Bình An xinh xắn đáng yêu, ngoan ngoãn dịu dàng. Hôm nay bế cho các phu nhân khác xem, các phu nhân đều khen ngợi, bà mà lòng lâng lâng sung sướng.

Không lâu , một nhũ mẫu tiến , : "Phu nhân, bên ngoài bán kẹo hồ lô."

Bình An trong lòng Phùng phu nhân, thấy ba chữ "kẹo hồ lô", nàng ngẩng đôi mắt tròn xoe lên khắp nơi.

Có phu nhân : "Xem đứa bé kìa, thấy đồ ăn liền lanh lợi."

Phùng phu nhân: " !"

Bà yêu thương Bình An vô cùng, Bình An gì bà đều cho. Bèn sai nhũ mẫu và một nha tên Xuân Chi cùng đưa Bình An ngoài mua kẹo hồ lô ăn.

Trước khi , Phùng phu nhân còn dặn Xuân Chi: "Mang nhiều ngân lượng một chút, hôm nay bên ngoài náo nhiệt, con bé gì thì cứ mua, thiếu chút bạc ."

Xuân Chi đáp: "Vâng, phu nhân."

Phùng phu nhân vốn định để Bình An chơi ở phố Vĩnh An, đương nhiên mang theo nhiều gia phó.

Chỉ nhũ mẫu và Xuân Chi, mỗi nắm một bàn tay nhỏ của Bình An.

Bình An kẹp giữa hai , nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong trẻo sáng ngời là hình ảnh phản chiếu rực rỡ sắc màu.

Ngoài phố nhà giàu đốt pháo hoa, tiếng nổ đùng đùng dứt, đó rải tiền đồng. Tiền đồng và bạc vụn rơi xuống đất kêu leng keng, phố lập tức hỗn loạn.

Nhũ mẫu lập tức cúi xuống nhặt tiền đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-binh-an/chuong-97-phien-ngoai-2-thanh-mai-truc-ma-ca-ca.html.]

Xuân Chi coi trọng mấy đồng tiền , nàng một dắt Bình An nhưng ngẩng đầu pháo hoa trời, đến mê mẩn. Lúc ai va , Xuân Chi và Bình An tách .

Bình An lùi mấy bước, một tay cầm kẹo hồ lô, tay còn cố gắng vươn về phía tay Xuân Chi.

Nàng nhớ, mẫu dặn, ngoài rời tay lớn.

Nàng bé nhỏ chen về phía , mắt thấy sắp nắm tay Xuân Chi. Xuân Chi xoay , xem cô nương bán hoa đăng, ngón tay của nàng và tay nhỏ của Bình An lướt qua .

Người đông, Bình An đẩy , đẩy .

Không từ lúc nào, nàng còn thấy Xuân Chi và nhũ mẫu nữa.

Tiểu Bình An giữa đường lớn, một tay cầm kẹo hồ lô, tay còn trống , năm ngón tay ngắn ngủn khẽ động.

Không ai dắt nàng nữa.

Nàng chút mờ mịt, cũng đây là . Đã đến nước , nàng cây kẹo hồ lô tay, ăn một miếng kẹo hồ lô .

Nàng cắn một miếng kẹo hồ lô, nhai nhai nhai.

Đột nhiên, động tác nhai của Bình An dừng . Đôi mắt ngập nước của nàng về phía xa.

Có một đứa trẻ đơn độc, lớn lên thật tuấn tú, chỉ khoác một chiếc áo choàng màu xanh lam sáng chói, trong ánh trăng tròn và ánh đèn rực rỡ của lễ Thượng Nguyên, lộ vài phần lạnh lẽo cô tịch.

Tiểu Bình An xung quanh.

Nàng nhấc chân, bước nhỏ tới.

Bùi Thuyên khỏi cửa liền hối hận.

Lễ Thượng Nguyên, phố đông như mắc cửi, tựa như ném một nồi nước sôi sùng sục, từng cái đầu dày đặc chính là những bọt nước cuồn cuộn, liên miên dứt, cũng khiến khó chịu .

Hắn thích náo nhiệt, càng thích nơi đông .

Trong lòng cảm giác bồn chồn.

Bùi Thuyên thở hắt một , đang lúc định về, bàn tay buông thõng bên hông một bàn tay mềm mại và lạnh nắm lấy.

Hắn kinh hãi, cúi đầu xuống.

Một tiểu cô nương mặc đồ dày cộm, tròn vo, tựa như một chiếc đèn lồng đỏ nhỏ, đầu đội mũ trẻ con chuồn chuồn và tua rua kép. Dưới mũ, một đôi mắt to ngập nước, trong veo chút bụi bẩn, khuôn mặt bầu bĩnh, còn bằng bàn tay .

Giống như một tuyết nhỏ tinh xảo, đột nhiên hóa thành hình nhẹ nhàng đáp xuống nhân gian.

Bùi Thuyên khẽ chớp mắt: "Ngươi..."

Nàng còn thấp hơn một chút, giọng mềm mại non nớt hỏi: "Huynh cũng lạc ?"

Bùi Thuyên: "..."

Lưu công công bọn họ cũng mới để ý đến Tiểu Bình An. Có lẽ là do nàng quá nhỏ, lớn đều để ý.

Lưu công công vô cùng kinh ngạc: "Đứa trẻ từ tới?"

Bình An Lưu công công, Bùi Thuyên. Hóa , lạc, giống nàng.

Nàng buông tay .

Tay Bùi Thuyên trống , vô thức xoa xoa đầu ngón tay, chỉ vết mật đường dính môi nàng, : "Ngươi là ai?"

Bình An: "Ta là Tiểu Bình An."

Nàng tên là Bình An nhưng nhiều hơn nữa thì vẫn kịp nhớ.

Nàng hỏi: "Còn ?"

Bùi Thuyên khẽ nhếch khóe môi, gì.

Lưu công công y phục nàng đơn giản, chiếc mũ còn là đồ thêu Tô Châu, nhất định là của nhà quyền quý nào đó. nhà nào sơ ý như , để trẻ con ở giữa đường lớn, sợ bắt cóc ?

Lưu công công đành hạ giọng với Bùi Thuyên: "Vị chắc hẳn là cô nương của nhà công hầu."

Bình An sinh quá đáng yêu, nếu quản e rằng sẽ lạc mất. Vương gia thích lo chuyện bao đồng.

Vương gia tính tình vốn lạnh lùng.

Lưu công công đang do dự nên khuyên Bùi Thuyên , thấy Bùi Thuyên bỏ bọn họ, về phía phố Vạn Ninh của Vương phủ.

Thấy theo kịp, đầu , ánh mắt về phía , nhàn nhạt : "Qua đây."

Lưu công công Tiểu Bình An, thở dài một tiếng, bước nhỏ tới.

Tiểu Bình An nắm một xâu kẹo hồ lô cắn một miếng, ngơ ngác tại chỗ.

Bùi Thuyên lặng lẽ Bình An, : "Còn mau qua đây."

Lưu công công chợt sững sờ, kinh ngạc vui mừng, Vương gia khác hẳn khi, nguyện ý quản đứa trẻ lạc !

Hắn đang gọi nàng. Bình An tìm phương hướng, về phía Bùi Thuyên. Tuy tên Bùi Thuyên nhưng nàng nên gọi là gì.

Nàng ngẩng đầu nhỏ lên, : "Ca ca!"

Giọng ngọt giòn, tựa như khi xuân về hoa nở, dòng nước suối mát lạnh từ vách núi đổ xuống, vô cớ khiến cảm nhận một dư vị ngọt ngào.

Bùi Thuyên mím môi, đáp.

Tiểu Bình An bên cạnh , tuy xung quanh thị vệ theo nhưng thực sự quá đông, bước chân nàng nhỏ, chút khó khăn.

Bị đẩy, chen, nàng cũng giận hờn, chỉ cố gắng nhấc đôi chân ngắn ngủn để đuổi theo kịp. Thực sự nếu để ý sẽ lớn ngang qua vác mất.

nàng vẫn tìm tới .

Bùi Thuyên cau mày.

Không từ lúc nào, bước chân chậm , đợi nàng đến gần, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Mềm mại.

---

Bùi Thuyên: Vừa gặp mặt liền gọi là ca ca, nhất định là thủ đoạn nhỏ của nàng... Chờ , nàng hai ca ca? [Nứt ]

Trương Đại Tráng: Ta ? Ta ??

Loading...