Những ngày kế tiếp,  vắt óc tìm đủ  cách để Cố Yến vui lòng. Chàng hoặc là  ngơ  mặt , hoặc là mượn cớ  sách  chữ để lánh mặt trong thư phòng.
Vạn Phúc cũng sốt sắng  , bèn mang chiếc ghế con đến đặt  song cửa thư phòng, tận tình nâng nghiên mực cho . Ta cắn chặt lấy đầu bút, hì hụi vẽ tới vẽ lui mấy bức, cuối cùng quyết định vẽ một cái đầu heo tròn trịa, lén lút nhét  qua khe cửa.
Quả nhiên, bên trong truyền  một tiếng "phì" khẽ bật .
 cái đầu heo    đẩy ngược trở . Ta cố ý  thêm hai chữ "đầu tròn" bên cạnh, Cố Yến liền dùng nét chữ thanh nhã của , thêm một chữ "bất"  phía .
Không  đầu tròn ư…
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta chẳng hề nản lòng,  vẽ một đôi môi đỏ mọng đưa , ghé sát khe cửa nhỏ giọng thủ thỉ: "Tướng công, thơm một cái  mà."
Bên trong bỗng im bặt, hồi lâu  song cửa mới khẽ mở. Cố Yến mặt mày lạnh tanh liếc xéo , nhưng nơi khóe môi  ẩn giấu ý : "Ngoài trời lạnh lắm, mau  đây ."
"Chàng đến ôm ."
Gương mặt Cố Yến ửng đỏ: "Ôm thêm nữa,  thật sự  chịu nổi ."
"Tướng công, Nguyệt Nhi   ôm ấp mà."
"..." Ánh mắt Cố Yến chợt tối sầm,  "rầm" một tiếng đóng sập cửa sổ,   thấy tiếng bánh xe lăn nhè nhẹ.
Ta  dậy dang rộng hai tay, hướng về phía Cố Yến  rạng rỡ.
"Tiểu yêu tinh, là tự  đưa  đến tận cửa đây mà."
Cố Yến chìa tay  đón , hôm nay trông  tuấn tú lạ thường. Chẳng  vì lẽ gì, giữa đôi mày khẽ phủ một tầng sương mờ, dung mạo vốn dĩ sinh động nay bỗng trở nên hư ảo.
Cũng chính bởi vẻ m.ô.n.g lung ,   càng thêm phần thần bí.
Ngay lúc  sắp ngã  vòng tay Cố Yến, gương mặt tuấn mỹ vô song của  bỗng nhiên vỡ tan thành hai, đôi mắt vốn câu hồn đoạt phách cũng biến thành bốn.
Ta lảo đảo, đầu óc trống rỗng.
Ta  thấy  gương mặt Cố Yến vẻ kinh hãi  từng . Ngay khi  vươn tay định ôm lấy ,  thể  bỗng mất khống chế, xiêu vẹo ngã từ  đài hoa xuống.
Đến khi tỉnh   nữa,     giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tiet-minh-nguyet/chuong-13.html.]
Cố Yến vẫn luôn túc trực bên cạnh, vẻ mặt sầu thảm, dường như  mới  xong. Ánh mắt    mang theo vài phần kinh hoàng. Thấy  tỉnh , phản ứng đầu tiên của  là  gọi , nhưng khi mở miệng,   thể phát  tiếng nào.
Cố Yến  từng nếm trải những khổ đau tăm tối nhất chốn nhân gian, trong lòng   chính là ngọn núi cao sừng sững. Ta vẫn tin rằng  đời  chẳng  điều gì  thể khiến  khiếp sợ,  mà giờ đây, vẻ hoảng hốt  gương mặt   khiến    mất phương hướng.
"Tướng công,    ?"
"Đầu  đau quá,   cũng đau nhức  thôi. Mau  cho  ,  mắc  bệnh gì?"
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi..."
Cố Yến chẳng đáp lời ,  chỉ lặp  lặp  tên , hết  gương mặt    khắp  , hoảng loạn đến luống cuống tay chân.
"Tướng công,   uống nước."
"Được, , tướng công rót cho nàng."
Cố Yến vội vã đến bên bàn rót nước. Ta cố gắng  dậy, đưa tay lên ,  vật  mắt đều chồng chất lên , ngay cả mười ngón tay của  cũng  thể  rõ.
"Nguyệt Nhi, đừng cử động!"
Nói  thì  cũng xem như một đại phu, chẳng những     sự khác thường qua ánh mắt của Cố Yến, mà chính  cũng cảm nhận  những biến đổi kỳ lạ trong cơ thể . Lúc       lọt tai lời , vịn chặt lấy thành giường, gắng gượng  dậy.
Ngay  đó,  cảm thấy lồng n.g.ự.c nghẹn , từ sâu trong  thể trào dâng một cơn đau đớn xé gan xé ruột. "Phụt" một tiếng, một dòng m.á.u tươi ào ạt phun  từ miệng và mũi .
Giữa lúc  thể chao đảo,   thấy Cố Yến vứt cả xe lăn, lảo đảo nhào về phía , đỡ lấy  hình đang sụp đổ của .
Cả   đổ ập lên vai , khiến    vững, ngã nhào xuống đất. Chàng hoảng hốt, cũng phát cuồng lên , hướng về phía cửa lớn gào thét: "Vạn Phúc! Vạn Phúc! Người ! Mau gọi !"
Cố Yến ôm chặt lấy , gào : "Trời ơi, Nguyệt Nhi, nàng đừng dọa  mà!"
Ta yếu ớt kéo tay áo , nhỏ giọng thều thào: "Tướng công, ,  hình như...  dậy    ."
Thật  quá, Cố Yến của ,    lên  .
Gương mặt Cố Yến tan vỡ ngay  mắt ,  cũng cảm thấy  thể  như thể sắp tan  từng mảnh.
Ta tựa như rơi  A Tỳ địa ngục,   dùng lửa thiêu đốt, dùng kim châm chích,   kẻ nhổ lưỡi, móc mắt, cạy móng tay, đập nát từng tấc gân cốt.
Ta đau đớn gào gọi "Hoài Sanh", nhưng chẳng  ai đáp . Bên tai chỉ văng vẳng tiếng  ghê rợn của lũ yêu ma quỷ quái.