Ta lập tức ngượng đến mức da đầu tê dại, ngón chân bấu chặt xuống đất,  một nỗi đau như  lăng trì.
 
    thể  gì, bởi vì đây là quy tắc do nguyên chủ đặt , mỗi khi nàng  về nhà, tỳ nữ tiểu tư trong nhà đều    cửa hô khẩu hiệu chào đón nàng .
 
Triệu Vãn Ngọc , ngươi đúng là điên thật .
 
Ta ngượng ngùng cúi đầu vẫy tay với họ: "Dừng , mau dừng , đừng hô nữa,   quy tắc  bỏ ."
 
"Vâng! Đại tiểu thư!"
 
Lại một đợt đồng thanh hô vang.
 
Thôi , càng ngượng hơn, mấy ngón chân của   chuột rút luôn .
 
Ta ngượng đến mức chỉ  chui xuống đất, cúi đầu theo nha   cận của nguyên chủ là Tiểu Hồng  phủ.
 
Trong khuê phòng, Tiểu Hồng nắm tay ,  nức nở: "Đại tiểu thư , cuối cùng  cũng về ,    thời gian  lão gia lo lắng  c.h.ế.t !"
 
Nàng lau nước mắt, tiếp tục : "Người chẳng   gả cho Thái tử điện hạ nhất ? Cách đây  lâu Thái tử điện hạ  đích  thỉnh cầu Bệ hạ,  cưới   Thái tử phi đó, chúc mừng tiểu thư cuối cùng cũng  như ý nguyện!"
 
Ta thật sự... một cảm giác bất lực dâng lên từ tận đáy lòng.
 
Là nguyên chủ   Thái tử phi,   .
 
    thể giải thích ! Thậm chí khi       trong lòng,   cũng chỉ coi lời   là lời đùa giỡn,  hề tin là thật.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Tuyệt vọng nhất là, cha  thậm chí còn giam lỏng  trong phủ, ngay cả cửa cũng đầy lính canh tuần tra, còn  lệnh:
 
"Ít qua  với đám hồ bằng cẩu hữu của con ! Ở trong phủ yên tâm chuẩn  gả!"
 
Sau nhiều  cố gắng trốn thoát  thành, chiếu chỉ phong   Thái tử phi cũng  ban xuống.
 
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu : Trưởng nữ của Hộ bộ Thượng thư Triệu Vãn Ngọc, dung mạo đoan trang dịu dàng, khí chất thanh nhã, phong tư trầm tĩnh, đức hạnh ôn hòa, hiền thục lễ độ, nay  ghi  sách phong  Chính phi của Thái tử, chọn ngày thành hôn, khâm thử."
 
"Triệu Đại tiểu thư còn ngẩn   gì, chẳng lẽ vui quá hóa ngốc  ? Còn  mau tiếp chỉ?"
 
Ta ngơ ngác nhận lấy chiếu chỉ, vẻ mặt tê liệt: "Thần nữ tiếp chỉ, tạ ơn Bệ hạ long ân."
 
Cứu mạng, tại   để  xuyên  đúng lúc nguyên chủ cởi đồ quyến rũ Thái tử chứ! Không thể cho  xuyên sớm hơn một chút , nếu xuyên sớm hơn thì sẽ   bi kịch ngày hôm nay.
 
Thấy vẻ mặt  quá cứng nhắc, cha   vuốt râu, nhét một túi bạc cho thái giám truyền chỉ: "Đa tạ Vương công công  vất vả một chuyến,  phiền ."
 
Vương công công  đến mức mặt nở như hoa cúc: "Triệu đại nhân khách khí , ngài sinh  một nữ nhi thật là  đó."
 
Tiễn Vương công công  xong, cha  vui vẻ xúm : "Thế nào, con  như ý nguyện , tối nay  sẽ mở tiệc lớn, ha ha ha, chúc mừng Triệu gia   một Thái tử phi!"
 
Thật buồn .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-ca-ca-on-nhu-ta-nhat-duoc-tren-duong-dao-hon-la-dai-phan-dien/chuong-5.html.]
Hôm nay   đều vui, chỉ     tổn thương.
 
Cha  quả nhiên mở tiệc trong phủ, mời một đám đồng liêu đến.
 
Họ uống rượu đến tận đêm khuya, cho đến khi  tắm rửa xong về phòng, Chúc Tiêu vẫn  xuất hiện.
 
Chúc Tiêu  chỉ  xuất hiện, mà  thậm chí còn   chút tin tức nào của .
 
Ta   giường, khổ sở ưu thương.
 
Chẳng lẽ tình yêu giữa  và Chúc Tiêu sẽ  c.h.ế.t yểu như  ?
 
Nghĩ như ,  càng ngày càng chìm sâu  nỗi buồn.
 
Cho đến khi một giọng nam trầm ấm, dễ  vang lên bên giường: "Ngọc Nhi."
 
Cơ thể  cứng đờ,  chút khó tin  đầu  về phía giường.
 
Chỉ thấy trong căn phòng mờ tối, một bóng  cao ráo  bên giường, chính là Chúc Tiêu  một tháng   gặp.
 
Chúc Tiêu  thẳng tắp,  khuôn mặt tuấn tú treo một nụ  dịu dàng, đoan chính: "Nhiều ngày  gặp, Ngọc Nhi gần đây  khỏe ?"
 
Ta  thể tin   ,  chút nghi ngờ    đang mơ .
 
"Chúc Tiêu?"
 
Chúc Tiêu gật đầu, lông mày  khẽ nhíu : "Ngọc Nhi hình như gầy  ."
 
Ta c.ắ.n môi,  dậy kéo  lên giường.
 
Bất kể   mơ  , cứ chiếm tiện nghi  !
 
Trời   thời gian   sống trong sợ hãi đến mức nào!
 
Mỗi ngày  đều nghĩ, Chúc Tiêu liệu  mạo hiểm đến Triệu gia tìm  .
 
 phần lớn thời gian   nghĩ, nếu  thật sự gả cho Thái tử, liệu  thể sống sót quá ba ngày  bàn tay độc ác của Thái tử điên rồ đó .
 
Trời   sợ đau đến mức nào.
 
Mỗi khi đêm mưa, trong đầu    ngừng chiếu  chiếu  cảnh   Thái tử điên rồ bóp cổ c.h.ế.t tươi.
 
Ta càng nghĩ càng khó chịu, ôm lấy eo Chúc Tiêu, vùi đầu  lòng , giọng  mang theo vài phần nức nở:
 
"Ta thật sự      cả, khi chiếu chỉ ban xuống  cảm thấy trời đất như sụp đổ! Chàng   , Thái tử đó thật sự  đáng sợ,  gả qua đó sẽ c.h.ế.t mất, Thái tử đó ghét  đến c.h.ế.t,    thể thật lòng  cưới  chứ?"
 
Chúc Tiêu ôm , khẽ nghiêng đầu, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc: "Ngọc Nhi    ? Những lời  là ai  với nàng?"