Trong chớp mắt, vô  miêu tả về Tạ Thừa Tiêu trong nguyên tác lướt qua đầu , nhưng soát  soát , cũng   chỗ nào  Tạ Thừa Tiêu thích hôn tai phụ nữ cả!
 
Cứu  với, tình tiết   sụp đổ đến mức  chứ!
 
Ngay khi  sắp thốt lên một câu "Điện hạ đừng mà", Tạ Thừa Tiêu  lên tiếng.
 
Giọng  của  mang theo ý , nhẹ nhàng  bên tai : "Thái tử phi của cô, nàng cũng      thấy chúng  đang  gì đúng ?"
 
Đầu óc  trống rỗng ngay lập tức, tim đập chậm  nửa nhịp.
 
"Điện hạ  gì..."
 
Căn phòng tĩnh lặng, trong  khí dường như chỉ còn tiếng tim  đập thình thịch.
 
Một lát , Tạ Thừa Tiêu khẽ .
 
"Cô đang  gì, Thái tử phi trong lòng rõ như ban ngày."
 
Ta lập tức như rơi  hầm băng.
 
Tiêu .
 
Chuyện của  và Chúc Tiêu   phát hiện.
 
Không chỉ , ngay cả hành tung của Chúc Tiêu cũng  Tạ Thừa Tiêu phát hiện.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Làm  đây?
 
Ta nên lập tức cầu xin tha thứ, cắt đứt quan hệ với Chúc Tiêu,  nên  về phía Chúc Tiêu, mặc cho Tạ Thừa Tiêu nổi giận xử lý chúng ?
 
Lòng  rối bời như tơ vò, đầu óc trống rỗng,     , chỉ đành bất lực nắm chặt quần áo của Tạ Thừa Tiêu, run rẩy gọi "Điện hạ".
 
Tạ Thừa Tiêu bật  tiếng  khàn khàn trong cổ họng, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve má , trầm giọng : "Muốn  sống ?"
 
"Cả Triệu gia, cha của nàng nữa."
 
Ta nắm chặt quần áo của , gật đầu.
 
Tạ Thừa Tiêu hài lòng,  cúi  ôm ngang eo  lên, đặt lên giường,  đó lật  đè xuống.
 
Căn phòng bừa bộn (nhưng   gì xảy ).
 
Khi  trở về Triệu gia, trời   tối.
 
Cha   gặp , nhưng   , trực tiếp về phòng ,  úp mặt xuống giường trùm chăn kín mít.
 
Những chuyện xảy  hôm nay thật sự là... vượt quá sức chịu đựng của ,  bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc   xuyên  cuốn sách nào.
 
Có một khoảnh khắc,  thậm chí còn cảm thấy  giống như nữ chính trong truyện PO.
 
Nằm  giường,  cho các nha  lui , một   trần nhà ngẩn .
 
Cho đến khi một giọng  ấm áp vang lên bên tai : "Ngọc Nhi, đêm nay    ăn gì mà   ngủ?"
 
Nghe thấy giọng của Chúc Tiêu,    cứng đờ.
 
Ta    đối mặt với  thế nào, bèn chui rúc  trong chăn.
 
Chúc Tiêu khẽ thở dài, vén chăn lên, ôm   khỏi chăn.
 
"Ăn chút gì ."
 
Không   mang bánh ngọt từ  đến, vẫn còn nóng hổi, đưa đến miệng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-ca-ca-on-nhu-ta-nhat-duoc-tren-duong-dao-hon-la-dai-phan-dien/chuong-8.html.]
 
Ta   chút khẩu vị nào, buồn bã lắc đầu: "Không ăn."
 
Chúc Tiêu dường như nhận  tâm trạng   , mím môi, đột nhiên ôm   lòng: "Ngọc Nhi, đừng sợ, dù thế nào  cũng ở bên cạnh nàng."
 
Mắt  nóng lên,  kịp cảm thấy đau buồn, bỗng nhiên, ánh mắt  chạm  một vết cào  gáy Chúc Tiêu.
 
Đây là... lúc ban ngày  và Tạ Thừa Tiêu quấn lấy  trong tẩm điện,  vô tình cào  gáy .
 
Lúc đó  còn sợ Tạ Thừa Tiêu phát hiện, nhưng  đang trong lúc hứng thú dâng cao,    để ý đến chút đau đớn .
 
Thế là, Chúc Tiêu ban đêm mang theo vết thương  cổ đến gặp .
 
Ta lập tức nổi giận, đẩy mạnh Chúc Tiêu , đạp  xuống giường.
 
Cuối cùng  cũng , tại  ban ngày Tạ Thừa Tiêu  nhất quyết bịt mắt  .
 
Thì , hai   căn bản là cùng một !!
 
Hắn vẫn luôn lừa  như một kẻ ngốc!
 
Ta tức điên lên, túm lấy chiếc gối  giường ném  Chúc Tiêu, mắng chửi: "Tạ Thừa Tiêu, ngươi cút  ngoài cho !"
 
Chúc Tiêu, , Tạ Thừa Tiêu lóe lên một nụ  trong mắt.
 
"Ngọc Nhi thông minh hơn  tưởng nhiều."
 
Hắn   giường, vòng tay dài ôm    lòng, xoa xoa tóc , nhẹ nhàng an ủi: "Ngọc Nhi đừng giận, là  của ,   sẽ  thế nữa."
 
Ta nghiến răng nghiến lợi đạp : "Ngươi còn     nữa đúng !"
 
Tạ Thừa Tiêu nheo đôi mắt dài, khóe môi nở nụ  đầy ẩn ý: "Không dám nữa, Ngọc Nhi đừng giận."
 
Ta mất một lúc lâu mới  định  cảm xúc.
 
Ta hỏi Tạ Thừa Tiêu, rốt cuộc tại    giả danh lừa dối .
 
Hắn : "Lần yến tiệc cung đình đó, nàng còn  quen  ,  dám xông  điện của , đối với ... ừm."
 
Hắn đang  đến chuyện nguyên chủ  quyến rũ .
 
Ta thực sự chịu thua .
 
Chuyện chạy  điện của , quyến rũ  là do nguyên chủ ,   ! Khổ nỗi    thể  với  rằng  thể    đổi linh hồn.
 
Thế nên    lừa,  chỉ  thể chấp nhận, bất lực nổi giận, ném gối   suốt nửa đêm.
 
Sáng hôm   bàn ăn, cha   chằm chằm   với vẻ mặt kỳ quái.
 
Ta cảm thấy ông  thật khó hiểu.
 
"Cha, cha cứ  con  gì?"
 
Cha      lâu.
 
Cuối cùng, ông : "Mấy hôm  con cứ buồn rầu,  hôm qua từ cung về  như đột nhiên nghĩ thông suốt ? Sao,  còn nhớ đến tiểu tình nhân Tiền Đường của con nữa ?"
 
Ta chỉ cảm thấy mặt  đỏ bừng.
 
Có gì mà  nhớ nữa chứ? Chúc Tiêu và Tạ Thừa Tiêu là cùng một , tiểu tình nhân bỏ trốn của  từ đầu đến cuối đều là Thái tử điện hạ.
 
Thế là  c.ắ.n mạnh một miếng bánh bao trong tay.