Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-11-06 06:10:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quả nhiên là thận trọng từng ly từng tý, còn vô cùng nghiêm khắc nữa. Lê Tường cầm đồ ăn mà Thanh Chi thị vệ kiểm nghiệm qua một lượt, đó mang lên lầu.

 

“Phu nhân, đưa cơm tới cho nàng, mời nàng nếm thử chút ít?”

 

Nàng đặt đồ ăn, canh và lên bàn, mùi hương lập tức lan tỏa trong gian. Cùng thời điểm đó, bụng của Liễu Kiều cũng kém cạnh, khẽ reo lên hai tiếng "ùng ục", hiển nhiên sớm đói bụng.

 

“Mời phu nhân dùng bữa, dùng mấy món , chắc chắn mấy nốt mụn mặt nàng sẽ tiêu biến.”

 

“Có thức ăn thần kỳ như ? Dùng bữa cũng thể khỏi bệnh ư?”

 

Nàng cầm chiếc đũa, những món ăn bàn, ngoại trừ một chén cơm ngô, tất cả những món khác nàng đều từng thấy. Với một từng sách vạn quyển, học rộng nhiều như Liễu Kiều, đây quả thực là điều khiến nàng mất mặt.

 

“Đây là món gì? Sao đục ngầu như ?”

 

Quá xí, khiến nàng chút động đũa.

 

“Đây là canh đậu xanh xương sườn, tác dụng thanh nhiệt giải độc.”

 

“Vậy thứ thì ?”

 

Trắng ngần mềm mịn trông thật mắt, khiến nàng yêu thích.

 

“Đây là măng mùa đông xào thịt, cũng là một món ăn thanh đạm.”

 

Lê Tường tiện tay bê bình hoa cúc la hán quả đến, lấy một chiếc ly bàn , rót đó.

 

“Đây là hoa cúc la hán quả, công hiệu thanh hỏa, minh mục, vị ngọt thanh. Chỉ là bây giờ còn nóng hổi, đợi dùng bữa xong hãy uống.”

 

Liễu Kiều khẽ liếc mắt , đoạn kín đáo nuốt một ngụm nước bọt. Sau cùng, nàng thu hồi ánh mắt, chăm chú mâm cơm mặt, gắp một miếng măng đông xào thịt. Mãi đến lúc , nàng mới chậm rãi tháo tấm khăn che mặt xuống.

 

Lê Tường cũng rõ dung nhan của nàng. Thì cánh mũi và khóe môi của nàng hiện hữu một nốt mụn nhỏ ửng hồng.

 

“Đây... quả thực là thịt ?”

 

Sao thể mềm mại và trơn tru đến thế? Vừa đưa khoang miệng, miếng thịt dường như tự tan , thấm đẫm vị ngon khó tả! Bởi quá kinh ngạc với hương vị tuyệt vời của thịt, khiến nàng lãng quên cả hương thơm thoang thoảng của măng.

 

là thịt, chỉ là trong quá trình ướp, áp dụng một chút kỹ xảo nhỏ. Nàng mau dùng , chớ để thức ăn nguội lạnh.”

 

“Tất thảy đều do tự tay ngươi ?”

 

Lê Tường khẽ tự mãn gật đầu.

 

Lúc Liễu Kiều mới cảm thấy dường như nàng lầm. Tài nghệ của tiểu nha đầu còn tinh xảo hơn cả đám nữ đầu bếp trong quý phủ của nàng . Quả là một tiểu cô nương bản lĩnh phi phàm.

 

Ôi chao! Măng đông xào thịt ăn cùng với cơm ngô thật tuyệt hảo!

 

“Nếm thử canh đậu xanh , thể thanh nhiệt giải độc.”

 

“Chỉ điều... màu sắc thật khó coi. Cớ khác bánh đậu xanh đẽ là , mà món canh đậu xanh của ngươi sắc thái kém nhã nhặn đến ?”

 

Lê Tường lặng im.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-125.html.]

“Phu nhân , chớ vội đ.á.n.h giá qua vẻ ngoài. Cốt yếu của một món ăn ở hương vị, chỉ mắt há ích gì? Dẫu cách bày trí tinh xảo thể khơi gợi hứng thú, quả thật cũng tác dụng nhỏ. xin nàng cứ thử nếm một chút, xem như nể mặt công sức của .”

 

Lời quả sai.

 

Liễu Kiều cau mày, múc một muỗng canh đậu xanh, nàng cẩn thận đưa lên mũi khẽ hít hà đôi ba , đoạn mới chậm rãi nếm thử một ngụm nhỏ.

 

Ôi? Hương vị ... thanh mát đến ...

 

Ưm? Hương vị quả là thơm ngon.

 

Nàng múc thêm một muỗng nữa, cẩn thận nhấm nháp.

 

Chao ôi! Cái là xương sườn! Hầm thật mềm nhừ! Chẳng cần tốn chút công sức nhai nuốt, chỉ cần nhẹ nhàng c.ắ.n một miếng, thịt mềm rục tan chảy trong khoang miệng.

 

Vị thịt còn đượm hương đậu xanh thanh mát, càng nhai càng cảm thấy vị ngon lan tỏa. Nàng uống thêm một ngụm canh nữa.

 

“Dư vị ngân nga dứt...”

 

Lê Tường chỉ lặng thinh.

 

Kẻ sĩ học thức, lời lẽ quả nhiên khác biệt.

 

Liễu Kiều mở miệng chuyện nữa, nàng bắt đầu tập trung đ.á.n.h chén sạch sẽ mâm thức ăn mắt. Dẫu cạnh dõi theo, nàng vẫn chẳng chút e dè mà duy trì tốc độ.

 

Một bát cơm ngô cạn, một bát canh xương sườn cũng chỉ còn nửa lượng nước, xương cốt đều gặm sạch.

 

Đến đĩa măng đông xào thịt, khi nàng phát hiện bản ăn quá sạch, e rằng sẽ thất lễ, đành gắng sức kìm lòng, cố ý chừa một lớp mỏng dính đĩa để giữ thể diện.

 

Ăn quá no , dường như bụng căng, nhưng nàng vẫn uống thêm một chút ly hoa cúc la hán quả ngọt dịu .

 

Ánh mắt Liễu Kiều lộ sự thèm thuồng khó giấu, Lê Tường hiểu ý, lập tức bưng qua cho nàng ly hoa cúc la hán quả.

 

“Mời nàng dùng một chút, giúp dễ tiêu đấy.”

 

“Ưm...”

 

Trà chút giống những loại nàng từng uống, chứa đựng một hương vị lạ lùng, nhưng kỳ lạ dễ uống đến .

 

Liễu Kiều nhấp từng ngụm, miệng khẽ nhấm nháp, từng ngụm, từng ngụm trôi xuống.

 

Chẳng mấy chốc, một chén cạn.

 

Lê Tường , nàng , vị tiên tử chốn thư viện thích ăn đồ ngọt.

 

“Phu nhân, nàng cứ thong thả dùng hoa cúc la hán quả . Chiều tối, sẽ ghé qua lấy bình.”

 

“Ấy? Không cần , ban đêm dùng bữa.”

 

Liễu Kiều khẽ lau miệng, đoạn một nữa khép tấm khăn che mặt lên.

 

“Ngươi dùng cơm ? Há thể như ! Dù ít dù nhiều cũng nên nếm chút đỉnh. Bằng , dễ mắc chứng đau dày, quả thực khó chịu khôn nguôi.”

 

---

Loading...