Từ lầu, nơi Quan Thúy Nhi ngả lưng dựa sát vách tường. Nghe thanh âm ở bên , nàng lập tức theo bản năng mở cửa sổ, xuống . Vừa vặn trông thấy gáy kẻ nọ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, kẻ đó đang lặng lẽ đưa đồ ăn trong thùng nước gạo miệng. Quan Thúy Nhi nghĩ một lát, cuối cùng, nàng lên tiếng, chỉ lặng lẽ khép cửa sổ .
Quá nhiều đang sống những tháng ngày khốn khó, nàng chẳng thể giúp đỡ gì, chỉ thể vờ như , để kẻ đó giữ chút tôn nghiêm.
“Biểu tỷ, đang gì ?”
“Không, thấy gì cả, chỉ là phát hiện ánh trăng đêm nay thật .”
Quan Thúy Nhi xuống, đang chuẩn nhắm mắt an giấc, thấy biểu mở cửa sổ ngắm ánh trăng. Lời của biểu dọa nàng sợ đến nỗi vội vàng bò dậy, bước mở cửa sổ.
“Để mở cho. Biểu , tắt đèn , chúng cứ mà an giấc cũng .”
Lê Tường mảy may nghi ngờ bên , nàng tựa đầu giường, thổi tắt ngọn đèn dầu. Trong chớp mắt, căn phòng liền chìm bóng tối, chỉ chút ánh trăng mỏng manh lọt qua khung cửa sổ.
“Quả nhiên mở cửa sổ , khí thật trong lành, đúng biểu tỷ?”
“Ừm……”
“Biểu tỷ, hôm nay nhiều khách, thật là mệt nhọc. Biểu tỷ hãy an giấc sớm một chút.”
“Được, biểu , cũng .”
Rất nhanh đó, hai tỷ liền chìm tĩnh lặng. Hầu như đến thời gian uống một chén nhỏ, cả hai say giấc nồng.
Cũng lầu từ lúc nào, dù chờ tới ngày hôm khi Quan Thúy Nhi thức giấc, thùng nước gạo rửa sạch tinh tươm.
Thế , một ngày bận rộn bắt đầu.
Hôm nay khách nhân còn đông đúc hơn ngày hôm qua, đến nỗi bàn ghế trong tiệm thường xuyên chật kín, trong khi bên ngoài vẫn còn kiên nhẫn chờ. Chư vị khách nhân đó đều khẩn thiết đề nghị chưởng quầy nên sắm thêm bàn ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-149.html.]
Chỉ cần một nếm qua hương vị món ăn ở Lê Gia Tiểu Thực, hầu như những vị khách đó đều trở thành khách của nơi đây.
Xét cho cùng, món ăn nhà nàng mới lạ, hương vị còn ngon hơn hẳn những tiệm điểm tâm bình thường khác. Đã thưởng thức những món ngon như , còn ai nguyện ý ăn những món ăn tầm thường nữa?
Nghe tiếng huyên náo rộn ràng từ bên ngoài, trong lòng Lê Tường càng thêm kiên định. Những vị khách quả thực ưa thích tay nghề của nàng, đây cũng chính là nền tảng để gia đình nàng bám trụ nơi phồn hoa đô thị .
“Tương Nhi, bàn ba gọi hai chén mì trộn, ba phần sủi cảo, xin thêm chút vị cay!”
“Dạ! Có ngay!”
Lê Tường cầm một nắm mì thái, thả nồi nước đang sôi, nhanh tay sắp sửa phối liệu đĩa. Quan Thúy Nhi ở bên cạnh cũng nhanh nhẹn gói ba phần sủi cảo.
Chỉ trong thời gian chừng một tuần , mì trộn và sủi cảo đều xong. Lê Giang bước bưng món ăn . Ngay lúc đặt món ăn lên bàn cho khách, chợt ở bên ngoài xuất hiện một cố nhân.
Chẳng qua, kẻ đến chẳng nhận .
“Không đưa tới chỗ ăn ngon ? Tại đưa tới một cửa hàng tồi tàn như thế ?”
“Ôi, nàng đừng nóng giận vội. Người đồn rằng hương vị món ăn của cửa hàng trác tuyệt, còn ngon hơn những món sơn hào hải vị tại các tửu lầu, quán đó.”
Nam nhân kiên nhẫn dỗ dành nữ nhân bên cạnh, tới khi nàng nguôi giận, mới vẫy tay gọi Lê Giang để chọn món.
“Tiểu nhị, món đặc sắc nhất của các ngươi là món nào?”
Sắc mặt Lê Giang khó lường, cũng chẳng thật sự nhận là đang cố ý giả ngơ. cũng vạch trần kẻ đó, chỉ đưa tay chỉ tấm thực đơn niêm yết giá một ngân bối tường.
“Món đặc sắc nhất ở đó, là cá, gồm ba món ăn linh động, bảo đảm quý khách thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác.”
Vừa món ăn độc nhất vô nhị, nữ nhân bên cạnh lập tức cất giọng đòi thử món ăn .
---