Hiện tại nàng nhiều món ăn ngon, thể kiếm tiền, nàng rõ ràng còn giỏi giang hơn nhiều khác!
Nghĩ đến đây, Quan Thúy Nhi càng nỗ lực hơn một chút, mong sớm học bộ tay nghề của biểu , đến lúc đó…
“Là ai?!”
Lê Tường xoay bật dậy, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Nàng thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài tường, đó còn một tiếng ‘bịch’ vang lên.
Có chút bất thường.
“Biểu , lẽ là ch.ó mèo bên ngoài ngửi mùi hương chăng? Hoặc là chuột, Huệ tỷ tỷ nơi nhiều chuột.”
Quan Thúy Nhi khuyên vài câu, Lê Tường cũng xuôi lòng. khi nàng định xuống đột nhiên thấy tiếng thứ gì đó ngã mặt đất, đó còn vang lên một âm thanh rên rỉ của con .
Khẳng định là một nào đó!
Lê Tường bất chấp thứ, lập tức rời giường thắp đèn, đoạn gọi phụ mẫu lầu. lẽ phụ mẫu nàng ngủ quá say, nên gọi một tiếng vẫn thấy ai đáp .
Đang lúc nàng chuẩn hô lên tiếng thứ hai, đột nhiên từ ngoài cửa phòng bếp truyền đến một thanh âm thiếu niên chút quen tai.
“Đừng gọi… đừng gọi, kẻ !”
Quan Thúy Nhi tiến lên kéo tay Lê Tường.
“Biểu , cứ giải thích , dù cửa đóng chặt, thể .”
Lê Tường gì, nàng cảm giác từng thấy âm thanh từ bên ngoài . Khi cẩn thận hồi tưởng một chút, nàng mới nhớ là ai.
“Ngươi là tìm để hỏi chuyện của Ngũ Thừa Phong?”
“ , đúng là kẻ hỏi ngươi ở bến tàu… Ta tên là Lạc Trạch, . Ta… chỉ đói bụng, nên tìm tới đây kiếm chút đồ ăn, giờ lập tức ngay, ngươi, ngươi đừng gọi lớn tiếng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-161.html.]
Kẻ cất một lời rời . Song, tiếng bước chân thoạt chút khập khiễng, dường như thương. Dẫu lòng Lê Tường dấy lên đôi chút thương cảm, nhưng nàng nào dám mở cửa mời nọ nhà.
Huống hồ, đêm hôm tối lửa tắt đèn, ai bên ngoài xảy tình huống gì. Nhớ thuở , Lạc Trạch còn ngông cuồng dám ném bánh ngô khác, cớ chỉ trong chốc lát, sa cơ lỡ vận đến độ tìm kiếm thức ăn thừa trong thùng nước gạo nhà nàng?
Lúc , lầu chỉ hai tỷ nàng và biểu tỷ, phụ đang say túy lúy… Tóm , tuyệt nhiên thể mở cửa đón .
Lê Tường ghé tai cửa lắng , tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần, cho đến khi tắt hẳn, nàng mới cùng biểu tỷ trở giường.
Lúc nàng cũng chẳng còn tiếc dầu đèn, cứ thế để đèn sáng mà ngủ. Chợt một lát, nàng bỗng bật dậy, đầu chằm chằm bên cạnh: “Biểu tỷ, thấy tỷ điều bất thường.”
Quan Thúy Nhi vốn thật thà, chẳng dối. Nghe xong lời , đôi mắt nàng liền chớp giật liên hồi, lộ rõ vẻ chột .
Vốn nàng chỉ định dò xét đôi chút, giờ đây thể xác định.
“Biểu tỷ, tỷ quen kẻ chăng?”
“Không, , tuyệt nhiên quen !”
Quan Thúy Nhi hít một thật sâu, lúc mới chậm rãi thuật cho nàng , rằng nàng phát hiện ăn đồ ăn trong thùng nước gạo , và đó giúp sạch những món đồ thừa định bỏ như thế nào.
“Biểu , nào lấy lương thực trong nhà cho ? Ta chỉ sắp xếp chút đồ ăn lẽ bỏ , cho chúng sạch sẽ hơn khi đổ thùng nước gạo. Ta thực sự hề quen ……”
“Hóa là thế……”
Thảo nào dạo gần đây, mỗi tối biểu tỷ thường để nàng phụ giúp việc dọn dẹp bếp núc.
“Vậy chính đặt bó củi ở cửa ?”
Quan Thúy Nhi lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ gì.
“Mỗi ngày đều ở cạnh , từng chuyện với bao giờ ?”
---