Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:51:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lê Tường nghĩ thầm đơn giản rằng, dẫu dùng bữa no nê, uống thêm chút canh cũng chẳng hại gì. Chỉ cần chịu dùng canh, thì việc cũng dễ bề bàn bạc hơn ... Lê Tường chuẩn tâm lý để cự tuyệt lạnh nhạt. Dù , một thành thì hai , ba , dẫu đời chê nàng mặt dày mày dạn, nàng cũng nhất quyết Ngũ lão tứ dạy cái chữ cho bằng .

 

Nàng lặng lẽ trở về múc một chén canh, tránh mặt phụ và mẫu , đó mới tiến bờ sông. Điều kỳ lạ là, ngay khi nàng còn đang lúng túng mở lời thế nào, Ngũ lão tứ chủ động lên tiếng hỏi.

 

"Tìm việc gì ư?"

 

"Phải, đôi điều." Lê Tường tiến gần thêm hai bước, dâng bát canh lên cho . "Hôm nay mới hầm canh tim heo với hạt sen, hương vị cũng xem như tệ. Ta đặc biệt mang qua đây một chén, mong ngươi nếm thử."

 

Chẳng chuyện gì tự dưng đến thế... Ngũ lão tứ cũng chẳng kẻ ngu khờ, chắc chắn tiểu nha đầu chuyện nhờ vả.

 

"Ta dùng canh, việc gì cứ thẳng thắn ."

 

Thấy đối phương thẳng thắn như , Lê Tường chẳng còn e dè nữa, bèn dứt khoát bày tỏ ý định.

 

"Tứ ca, ngươi dạy chữ cho ."

 

"Cái gì? Học chữ? Ta lầm chăng?"

 

Ngũ lão tứ ngoáy ngoáy vành tai, hiện rõ vẻ mặt chẳng thể tin nổi.

 

"Ngươi lầm , quả thực ngươi dạy học chữ. Chẳng lẽ quy định cấm cô nương học chữ ?"

 

"Điều đó thì . Chỉ là ngươi học chữ để gì? Mỗi ngày ngươi đều theo Đại Giang thúc xuôi ngược sông, học chữ ích lợi gì?"

 

Lê Tường: "..."

 

Học chữ lợi ích vô vàn.

 

"Tứ ca, ngươi cứ dạy . Ta chẳng chiếm nhiều thời gian của ngươi, trong thời gian sáng sớm, khi ngươi thuyền lên trấn , tiện thể dạy vài con chữ là đủ ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-24.html.]

 

"Chỉ vỏn vẹn buổi sáng thôi ư? Thời gian ngắn ngủi thế thì học bao nhiêu chữ chứ?"

 

Ngũ lão tứ nhớ tới quãng thời gian đây, tốn bao nhiêu tiền bạc, học ròng rã hai năm trời mới đôi ba chữ. Tiểu nha đầu nghĩ sự quá đỗi đơn giản. Mà thôi, mỗi ngày đều thuyền nhà nàng lên bến tàu, cũng Đại Giang thúc chiếu cố ít. Nay hiếm hoi lắm tiểu nha đầu mới tìm đến nhờ vả, nếu cự tuyệt e cũng chẳng lẽ.

 

"Thôi , giờ sẽ dạy ngươi hai chữ. Sáng mai nếu ngươi thể rõ ràng mạch lạc, sẽ tiếp tục chỉ dạy ngươi."

 

Nghe lời , đôi mắt Lê Tường sáng bừng lên, nàng lập tức vui vẻ gật đầu. Nàng một tiểu hài tử chút căn cơ. Chỉ là nhớ hai chữ thôi mà, quả thực là chuyện cực kỳ đơn giản.

 

Kết quả...

 

"Này... đây là chữ gì đây?"

 

Lê Tường trợn mắt ít nhất sáu mươi nét! Hai chữ mà hơn sáu mươi nét bút! Hơn nữa, hai chữ khác hẳn những chữ phồn thể trong trí nhớ của nàng.

 

"Hai chữ , là Thừa Phong, chính là tên của ."

 

"Thừa Phong... Hử? Tên của ngươi ư?"

 

"Ừm. Hừ, là tự đặt cho . Về chớ gọi là Tứ ca nữa, vốn chẳng tỷ . Hãy chịu khó nhớ lấy, sáng mai sẽ đến kiểm tra ngươi."

 

Ngũ lão tứ, , chính là Ngũ Thừa Phong, sảng khoái cầm chén canh tay Lê Tường, uống cạn hơn nửa. Xong xuôi, bấy giờ mới ôm mớ y phục ướt đẫm của mà trở về nhà.

 

Thừa Phong... Chỉ qua cái tên cũng đủ thấy khát khao rời khỏi chốn gia trạch ngột ngạt của . Dẫu , đây là việc của khác, nàng cũng chẳng nên nhúng tay .

 

Lê Tường khẽ chau đôi mày thanh tú, quả là một thử thách nhỏ đối với nàng. Bởi lẽ, nét chữ quá đỗi rườm rà, mà bầu trời sắp chìm màn đêm, nàng buộc lòng ghi nhớ từng nét bút cho thật kỹ, về nhà mà luyện tập ngay.

 

Lẽ nào văn tự của Vạn Trạch Quốc đều nhiều nét như , thật sự quá khó để ghi nhớ!

 

---

Loading...