“Nương, biểu tỷ mới đến, cho nàng việc, nàng mới cảm thấy ích chút đỉnh, cứ để nàng tự nhiên. Chờ khi quen cảnh nàng sẽ hiểu nhà chúng chút ghét bỏ nàng . Ta lo liệu bữa cơm , đêm nay nhà chúng sẽ thưởng thức mỹ vị.”
Lê Tường thùng cá tôm, ánh mắt lóe lên vẻ thèm thuồng.
“Phụ ! Giúp xẻ thịt mấy con cá trắm cỏ !”
“Ta tới đây!”
Lê Giang vác cá, cầm d.a.o thẳng bờ sông. Quan thị theo ái nữ cùng gian bếp. Việc khác bà , chỉ thể nhóm bếp lửa nàng.
“Tương Nhi, bữa tối nay nấu canh cá ?”
“Món ư? Là bí mật đó, nương , cứ chờ thưởng thức mỹ vị là .”
Lê Tường vẻ thần bí, mang nửa cân ớt cay và thịt mỡ mua về cất trong ngăn tủ. Loại thịt mỡ mà đem tương mỡ cua thì mỹ vị vô cùng, cất giữ cẩn thận.
Nếu xào rau với thịt, nàng chỉ chuộng dùng thịt nạc. Thế nhưng thời chỉ chuộng thịt mỡ, thậm chí còn bán rẻ thịt nạc, quả là giá trị.
Aizz! Trong nhà sắp cạn ngô .
Than ôi!
Hôm nay nhãi con và Vương Lão Bát khiến lãng quên, thành quên mua trứng gà… Nếu mở chạn bát , quả thật cứ thế quên khuấy chuyện .
Tính toán sơ qua, mai mua cũng , tiên lo liệu bữa cơm .
Chỉ còn chút gạo , nấu cơm cũng đủ lấp đầy bụng ba , bởi chỉ thể nấu cháo. Nói thì, vốn chuẩn thêm món canh, nhưng trong nhà quen dùng canh với cháo.
Lê Tường mang chút ngô còn trong nhà tẩy rửa tinh tươm, đổ thêm nước gạo, chuẩn ninh nhừ thành cháo. Sau đó nàng ngoài nhổ mấy cây tỏi mầm trở về.
Cứ thế chốc lát , phụ xẻ thịt xong mấy con cá trắm cỏ cần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-66.html.]
“Tuệ Nương, trời chạng vạng , tiên xay tiểu mạch . Chư vị cứ dùng bữa , cần chờ .”
Quan thị khẽ gật đầu. Ngày mai còn bán bánh bao, bởi nhất định xay tiểu mạch thành bột mì trong ngày hôm nay.
Lê Tường đưa mắt sắc trời bên ngoài, thấy chừng khắc nữa trời sẽ tối, bởi nàng vội vàng đuổi theo phụ , cất tiếng gọi hai .
“Phụ , nếu xay xong thì xay một nửa cũng , dù ngày mai chúng cũng dùng hết.”
“Ta rõ.”
Lê Giang khiêng một túi tiểu mạch cầm theo thùng, đó nhanh khuất dạng ở khúc ngoặt gần con đường nhỏ. Lúc Quan Thúy Nhi bất chợt lao .
“Biểu , dượng gì đó? Có cần giúp sức ?”
“Không cần, cần! Biểu tỷ, bận rộn cả một buổi trưa , nghỉ ngơi chốc lát . Lát nữa chúng sẽ dùng bữa.”
“Ta giúp lo liệu bữa cơm!”
Lê Tường chỉ đành im lặng.
Quả là đầu tiên gặp cần mẫn đến nhường .
“Biểu tỷ, ngươi đừng nhận hết chuyện về như , kẻ khác sẽ dị nghị lười nhác đó. Ngươi đó nha… nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng một chút. Ừm, nếu ngươi cảm thấy thể yên, hãy bước tới dọn dẹp giường của ngươi , xem ngươi thích ngủ chỗ nào, băng ghế đặt đó, ngươi tự an bài , chuẩn xong thì qua tìm nương của lấy đệm giường.”
Hai mắt Quan Thúy Nhi trở nên sáng ngời. , giường của nàng vẫn chuẩn xong, chút việc há thể phiền cô cô và biểu .
“Vậy ngay đây.”
Nàng thấy việc để , lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Lê Tường thấy nàng tự tìm việc, lúc mới bước nhà bếp, bắt tay chế biến thức ăn.
Vốn dĩ nàng tính toán khi hấp cơm khô sẽ cho cá hầm ớt, song lương thực đủ, chỉ đành đem gạo nấu cháo. Cháo hợp với món cá hầm ớt. Suy nghĩ một lát, nàng quyết định mang cá chiên, lúc hợp để dùng với cháo ngô.
---