Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-11-06 01:59:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quan thị thầm nghĩ, cho dù chỉ là món mì nước thịt, nhưng khi thêm thứ tương , chắc hẳn cũng thể ăn cạn ba chén!

 

Sau một khắc, mì sợi chín tới.

 

Lê Tường xúc rau luộc chín từng bát, nêm nếm vặn, bỏ thêm hai muỗng thịt cua bóc sẵn, mới bắt đầu gắp mì .

 

Chờ khi mang bốn bát mì nóng hổi bên ngoài, nàng mới phát hiện biểu tỷ vẫn thức giấc.

 

Sao thế ? Ngày hôm qua, dựa theo vẻ bề ngoài của biểu tỷ, chỉ sợ nàng hận thể việc luôn mười hai canh giờ, mà giờ vẫn thức dậy?

 

“Nương, chư vị cứ dùng bữa , sẽ gọi biểu tỷ.”

 

Lê Tường tiến đến cửa phòng, khẽ vỗ nhẹ vài tiếng. Nàng còn kịp cất lời gọi, mà cánh cửa tự từ từ hé mở.

 

“Biểu tỷ của …”

 

Vừa thốt vài lời, nàng bỗng chốc ngây dại.

 

Trên giường, biểu tỷ vẫn đang say giấc nồng. Chiếc chăn cũng nàng đạp văng sang một bên, để lộ trọn vẹn vóc dáng. Thảo nào biểu tỷ luôn cúi đầu khom lưng, hóa là vì phía nàng sớm phổng phao đến thế...

 

Lê Tường cúi đầu . Dưới lớp y phục, chẳng thấy chút nhấp nhô nào. Ngẫm ngẫm cũng thấy vô cùng buồn bực. Trong lòng khỏi uất ức. Cùng là ăn uống mà lớn lên, vì biểu tỷ phổng phao đến , còn chẳng lấy một chút dấu hiệu của sự dậy thì?

 

“Biểu tỷ… Thức giấc thôi, mau dùng bữa sáng, chúng còn việc ngoài.”

 

Vừa đến chuyện ngoài, Quan Thúy Nhi liền tỉnh táo hẳn. Đến giờ nàng mới nhớ , đang ở nhà cô cô. Thế là nàng luống cuống tay chân, vội vàng vùng dậy mặc y phục.

 

“Biểu , , … đêm qua ngủ quá say, thành thật xin …”

 

“Không cả, cả, hề muộn .”

 

Chợt đến nơi đất khách quê , giấc ngủ ban đêm chẳng an cũng là lẽ thường tình, thấu hiểu.

 

“Biểu tỷ, ngoài . Khi nào thu dọn thỏa, ngươi hãy dùng mì nhé.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-71.html.]

“Được, rõ……”

 

Tâm Quan Thúy Nhi chợt rơi hoảng loạn, lòng ngừng oán trách bản phấn đấu.

 

Ngày đầu tiên đến ngủ quên, còn đợi biểu xong bữa sáng sang gọi, quả thực là quá đỗi buông thả, khó lòng dung thứ.

 

Đợi nàng chỉnh trang y phục, tự cửa thấy bữa sáng bày biện, tâm tình nàng càng thêm bấn loạn.

 

Thoáng thấy dầu mỡ, món ăn quý giá dường , nay nàng chỉ thấy trong chén của đại bá.

 

Chẳng phụ gia cảnh cô cô cũng chẳng khá giả là bao ? Cớ những lời phụ và những gì nàng mục kích khác một trời một vực……

 

“Thúy Nhi, mau dùng bữa , xong xuôi chúng lên đường .”

 

“A…… Vâng ạ……”

 

Quan Thúy Nhi liền cúi đầu vội vã dùng hết chén mì mặt.

 

Cũng chẳng rõ do tài nấu nướng của biểu quá đỗi tinh xảo, bởi trong mì đầy ắp thịt mỡ, mà nàng cảm thấy chén mì mỹ vị hơn cháo và thức ăn đêm qua bội phần. Nàng dùng xong mì, chẳng chút ngần ngại mà dốc cạn nước canh.

 

Đây là buổi sáng đầu tiên kể từ khi suy nghĩ đến giờ, nàng mới ăn no nê đến thế. Giá như phụ và nương cũng nếm thử một miếng, ắt hẳn sẽ vui mừng bao……

 

“Biểu tỷ, thôi.”

 

“Chúng đ.á.n.h bắt cá chăng?”

 

Quan Thúy Nhi theo lên thuyền xắn tay áo tìm việc để . Nàng chuẩn tinh thần hôm nay nhất định việc cần mẫn hơn thường ngày gấp bội. Thức ăn ngon đến , nếu chút gì đó, nàng sẽ cảm thấy lòng vô cùng bất an.

 

Lê Tường bật động tác nhỏ của nàng, kéo nàng khoang thuyền an tọa.

 

“Chúng đ.á.n.h bắt cá. Ta trong thành bán bánh bao, biểu tỷ. Nếu ngươi chịu yên, hãy qua phụ cán vỏ bánh bao .”

 

“Cán vỏ bánh bao?”

 

---

Loading...