“Vị tổ tông , xin hỏi ngài  chuyện gì ?”
Bố Đỗ Soái lắp bắp mở miệng, giọng điệu đứt quãng,  thể   trong lòng ông  còn đang suy nghĩ.
“Ta  cho ngươi , đứa con trai  của ngươi nhất định  dạy dỗ cho đàng hoàng. Nó thật sự quá vô dụng, ngu dốt thì thôi , thái độ cũng   gì. May mà chúng ngươi sinh  trong thời đại , chứ ở thời của , nó  sớm   đánh c.h.ế.t ."
Nhìn vị lão  với phong thái tiên phong đạo cốt    những lời lưu loát như ,  vẻ như  hơn một tháng ở thế giới , ông  học   ít thứ.
Ít nhất, mắng  cũng học  kha khá .
Bố Đỗ Soái  đứa con trai vô tích sự nhà , trong lòng cũng âm thầm chột .
Dù  con  vô dụng, nhưng   đến mức  kinh động cả tổ tông, khiến ông  đích  lên dạy dỗ?
Vậy nó  vô dụng đến mức nào chứ?
Dù trong lòng nghĩ , bố Đỗ Soái vẫn gật đầu: “Tổ tông   đúng. Sau  con nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, nhất định bắt nó học hành cho . Nếu   lời, con sẽ đánh gãy chân nó!”
Nghe , lão  tỏ vẻ hài lòng hơn nhiều.
"Lũ trẻ các ngươi, sinh  trong thời đại , thật sự  may mắn."
Đối với lão , trong một tháng ở đây, ông  chứng kiến  nhiều điều.
Trẻ con mới bốn tuổi  bắt đầu  học, còn  cả thứ gọi là giáo dục bắt buộc chín năm,  những cái “hộp nhỏ” chứa đầy những điều kỳ lạ. (điện thoại, máy tính).
Trong bối cảnh thuận lợi như ,  mà vẫn  nhiều đứa trẻ    sách. Thật sự đúng là   trân quý phúc phận.
Bố Đỗ Soái liên tục gật đầu, trong lòng tính toán xem     thế nào để Đỗ Soái chịu học hành.
Chắc chắn  thể để nó "thả lỏng" như  nữa. Ít nhất cũng  thi đỗ đại học, nếu     xã hội tìm việc cũng chẳng dễ dàng gì.
Chẳng lẽ  để con trai   nhà máy vặn ốc thật ?
Người xem trong livestream thấy cảnh  cũng cảm thấy bồi hồi.
【Lão   đúng, trong môi trường  thế ,  vẫn  nhiều   chịu học hành chứ?】
【Đối với  bình thường, học hành là cách đơn giản nhất để vượt qua tầng lớp xã hội.】
【Nghĩ đến thời cổ đại,  lẽ phần lớn dân chúng thậm chí chẳng  cơ hội  chữ.】
【Bỗng nhiên thấy  ơn đất nước,  ơn nền giáo dục phổ cập, nhờ  chúng  mới  thể  thấy một thế giới rộng lớn hơn.】
...
Mộc Li thấy sự việc  tạm lắng xuống, bèn hỏi: “Lão , giờ ngài    đầu thai chuyển kiếp ?”
Không ngờ, ông lão  lắc đầu: "Tuy   đầu thai, nhưng trong lòng còn một tâm nguyện, mong tiên nhân  thể giúp   thành.”
Lão  vẫn  hiểu trong cái hộp nhỏ  (điện thoại) rốt cuộc là vật gì, nhưng nhờ đó mà ông  thể     thấy, thậm chí còn  trò chuyện. Vô thức, ông coi cái hộp  như vật của thần tiên, bởi chỉ  thần tiên mới  khả năng như thế.
“Nguyện vọng gì ?”
Lão  kể  những điều  thấy trong  thời gian . Buổi tối,  khi dạy xong cho Đỗ Soái và đám bạn bè của  , ông thường  khắp nơi để xem.
Ông cũng đến các bảo tàng để quan sát và phát hiện   nhiều sách vở, tư liệu từ thời đại của ông   thất lạc, nhiều thứ chỉ còn sót  vài mảnh chữ rời rạc.
Sự mai một văn hóa lớn lao  khiến lòng ông đau như cắt.
Cả đời ông  bồi dưỡng hơn ba ngàn  tử, coi trọng nhất chính là việc truyền thừa văn hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-130-nguyen-vong-cua-lao-tien-sinh.html.]
Ông hy vọng  thể lưu  những tri thức trong đầu , để trong thời đại thần tiên  vẫn còn chút dấu vết tồn tại. Đồng thời, ông mong những tinh hoa văn hóa  dòng chảy lịch sử chôn vùi  thể một  nữa xuất hiện trong nhân gian.
Nghe những lời ,  chỉ Mộc Li mà  bộ khán giả trong livestream đều  kìm  mà sinh lòng kính ngưỡng.
Tâm nguyện của ông lão thật sự khiến    cúi đầu bội phục.
“Ta  tiên nhân  bản lĩnh lớn lao. Chỉ mong  thể cho  ở  lâu hơn một chút, cho dù hồn phi phách tán,  cũng  chép  những gì trong đầu , để chúng  truyền thừa mãi mãi.”
Mộc Li cảm thấy nghẹn lời, hồi lâu  mới khẽ cất tiếng.
“Ngài  tâm nguyện cao cả như thế,  tất nhiên nguyện ý giúp ngài thực hiện.”
Mộc Li l.i.ế.m đôi môi khô khốc,   với bố Đỗ Soái: "Đỗ ,  thể  phiền chú một việc ?"
Bố Đỗ Soái lúc  mới  hồn, vội vàng nâng điện thoại lên.
“Tiểu thần tiên  gì cứ , chỉ cần   , nhất định  từ chối.”
Mộc Li mở lời: "Chiếc thước đó, chú  thể nhượng  cho  ?"
Lúc  bố Đỗ Soái mới chú ý đến cây thước gỗ đen sì  bàn, nhớ  lý do tại    đến tìm đứa con trai phiền phức .
Chính là vì thằng con bất hiếu   lục lọi đồ trong phòng ông và lấy nó .
Thằng ranh con    lấy   sức mạnh, đến cả cái hộp khóa cũng cạy .
Đồ bên trong cũng biến mất.
“Cái … tiểu thần tiên,      đưa, mà đây là bảo vật truyền đời của gia tộc. Cho dù  đồng ý thì  nhà cũng sẽ  đồng ý.”
Đây là vật gia tộc họ  giữ gìn qua nhiều thế hệ,  quy định nghiêm ngặt:   đem bán  đổi chác,  bảo quản cẩn thận.
Quả thật khó xử, bởi linh thể của lão  đang ký gửi trong chính cây thước ,  thể rời xa nó.
Mộc Li trầm ngâm một lát,  : "Vậy thế   , chú cho  mượn chiếc thước một thời gian  ? Trong vòng ba tháng,  nhất định  trả nguyên vẹn."
Bố Đỗ Soái vẫn còn do dự, nhưng  thấy tổ tông đang lơ lửng  ,  thấy Mộc Li trong livestream, suy nghĩ một lát  gật đầu đồng ý.
"Vậy  sẽ lén đưa cho cô, nhưng nhất định đừng  hỏng nhé. Nếu hỏng, bố  sẽ đánh c.h.ế.t ."
Mộc Li gật đầu: "Vậy  phiền chú gửi chuyển phát nhanh đến cho .   gửi địa chỉ qua tin nhắn riêng cho chú ."
Sau đó, cô  với lão : "Lão ,  sẽ gia cố hồn thể cho ngài, trong bảy ngày tới sẽ   tan biến. Đợi ngài đến bên cạnh ,  sẽ gia cố thêm  nữa.”
Lão  gật đầu,  trở   chiếc thước.
Bố Đỗ Soái  cảnh tượng  dọa giật nảy .
Ông   thằng con đang co rúm trong góc, lửa giận  bốc lên, liền đá cho mấy phát.
Mộc Li và khán giả livestream đều coi như  thấy gì.
"Đỗ , để cảm ơn lòng rộng lượng của chú,  sẽ xem quẻ cho con trai chú một quẻ."
Bố Đỗ Soái lập tức gật đầu: “Vậy phiền tiểu thần tiên !”
Mộc Li khẽ nhẩm tính,  : "Theo  mệnh mà  thấy, nếu Đỗ  nghiêm khắc dạy dỗ, để   nỗ lực trong năm cuối cấp, thì  thể đỗ  một trường đại học loại khá, và  khi  nghiệp sẽ tìm  một công việc , cưới một  vợ tương xứng, cuộc sống sẽ vô cùng hạnh phúc."
Bố Đỗ Soái  xong, ánh mắt lập tức sáng rực. Với tư cách  bố,  con trai   thuận buồm xuôi gió, ông cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
“ mà…”
Bố Đỗ Soái đột nhiên thấy "mông"  thắt . Chẳng lẽ còn  biến  nào nữa ?