" nếu chú vẫn để   buông thả như bây giờ, thì  khi  nghiệp cấp ba,   sẽ  đỗ đại học  quyết định   học nữa."
Bố Đỗ Soái  đứa con trai trong góc, nghĩ  những chuyện  xảy  dạo gần đây, cảm thấy khả năng     thể xảy .
“Sau đó,   sẽ   công nhân trong nhà máy. Ngày ngày mệt đến nửa sống nửa chết,  chẳng kiếm  bao nhiêu. Rồi  đám công nhân cùng phòng trọ rủ rê đánh bạc.”
Đánh bạc!?
Mắt bố Đỗ Soái trợn tròn, suýt nữa thì rớt  ngoài. Đây   chuyện nhỏ,  ít gia đình tan cửa nát nhà chỉ vì cờ bạc. Vậy mà cái thằng con bất hiếu  của ông   đánh bạc?!
"Sau đó   sẽ xúi giục chú bán nhà, cầm hết tiền tiếp tục lao  đánh bạc. Kết quả là thua sạch. Sau đó vay nợ online, vì  trả nổi nên  cướp của một cụ già, vô tình khiến cụ ngã xuống tử vong.”
Bố Đỗ Soái  xong, đầu óc như  nổ tung.
Ông  con trai  vô dụng, nhưng  ngờ   thể thảm hại đến mức .
“Cuối cùng,  cảnh sát bắt giữ,  kết án tử hình vì tội cố ý g.i.ế.c ."
Đủ ! Bố Đỗ Soái lập tức hạ quyết tâm. Kể từ hôm nay, ông sẽ ép thằng ranh  học đến chết.
Kiểu gì cũng  bắt nó thi đỗ đại học, tuyệt đối  để nó chui  nhà máy vặn ốc.
Mộc Li mỉm   bố Đỗ Soái: " nghĩ Đỗ  chắc chắn    nên  gì ."
Bố Đỗ Soái gật đầu, nét mặt đầy kiên nghị.
"Cô cứ yên tâm, tiểu thần tiên.  sẽ xin nghỉ việc để chuyên tâm kèm cặp nó thật . Dù   cũng chẳng kiếm  bao nhiêu,  nó kiếm nhiều hơn. Một năm ,  sẽ kèm sát nó, nhất định  cho nó đỗ đại học.”
Khán giả trong livestream  cuộc đối thoại ,  kìm  bật .
【   thấy tương lai của thằng nhóc  !】
【Không hiểu , tự nhiên răng  nóng quá,   ngoài hóng gió. ()】
【Nụ    hề biến mất, chỉ là chuyển sang mặt  thôi】
【Mong nhóc   cố gắng, học hành cho !】
【Miệng của   trong livestream độc ghê, nhưng   thấy lòng  ấm áp.】
【Thấy   đều tích cực như ,  cũng thấy nhẹ lòng . Đỗ Soái cố lên,  chờ gặp  ngoài xã hội】
...
Kết thúc chuyện , Mộc Li gửi địa chỉ cho bố Đỗ Soái qua tin nhắn riêng. Tối hôm đó, bố Đỗ Soái  bàn bạc chuyện  với vợ.
Mẹ Đỗ Soái ban đầu  đồng ý ép con trai quá mức.   khi  chuyện Mộc Li , bà lập tức kiên quyết.
Khổ một năm  khổ cả đời, bà vẫn  cách chọn lựa.
Sáng hôm , bố Đỗ Soái   ngoài sớm để gửi kiện hàng và đến công ty xin nghỉ việc.
Đỗ Soái đang ở nhà thoải mái, chuẩn  ôn thi cuối kỳ. Cậu nghĩ chỉ cần qua kỳ thi , là  thể tung tăng tận hưởng kỳ nghỉ hè . Chỉ nghĩ đến thôi,  mặt  nở nụ  khoái chí.
   cửa phòng,   thấy bố   chuẩn  một chồng sách và tài liệu lớn. Thậm chí ông còn  hiệu sách mua hàng loạt “5 năm đại học – 3 năm cấp ba”.
Chuẩn chỉnh, đủ cả bộ.
"Đỗ Soái, bố  thuê gia sư cho con . Trong kỳ nghỉ hè , chúng  sẽ ôn  hết kiến thức cũ. Một năm thôi, chúng  sẽ cố gắng thi đỗ đại học loại khá. Ít nhất cũng  đỗ hệ chính quy."
Mặt Đỗ Soái xị xuống. Vài ngày  đó,   phát hiện bố     nữa, ngày nào cũng ở nhà giám sát   học. Hễ   định lén  ngoài chơi với đám bạn thì   bố tóm về.
Sau khi thi cuối kỳ xong, bố    tìm một sinh viên năm nhất của trường 985 đến  gia sư.
Lương gia sư là 10.000 tệ một tháng, hai tháng là 20.000 tệ.
Mục đích chính là trong  thời gian , bù đắp  kiến thức cơ bản.
Thế là suốt một năm , Đỗ Soái  ép học đến c.h.ế.t  sống . Thành tích từ đội sổ leo dần lên top đầu.
Dần dần, bản    cũng yêu thích việc học. Hơn nữa, để  tinh thần   mỗi sáng, bố Đỗ Soái đều dẫn    ngoài chạy bộ. Cả    trông cũng sảng khoái hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-131-bo-xuong-nguoi.html.]
Quả nhiên, thể dục là "thẩm mỹ viện"  nhất của đàn ông, đến cả gương mặt  cũng sáng sủa lên hẳn.
Đến kỳ thi đại học, Đỗ Soái vượt điểm chuẩn 30 điểm, chính thức đỗ hệ chính quy.
Thật đáng ăn mừng!
Bố Đỗ Soái cảm giác như  dùng hết cả sinh lực, cuối cùng cũng   đổi   phận của đứa con trai "phiền phức" .
Sau đó, ông phát hiện  " đàn ông của gia đình" cũng  . Ông bàn bạc với vợ, và bố Đỗ Soái  trở thành một "ông nội trợ"  thời gian.
Cuộc sống trôi qua  mỹ mãn.
...
Xong việc, Mộc Li  mở một phong bao may mắn,  tiếp tục trò chuyện với khán giả. Rất nhanh,  trúng thưởng hiện .
Người trúng lì xì là một  dùng  tên "Khám bệnh, đừng tìm !".
Mộc Li kết nối,  màn hình xuất hiện một  trai  mái tóc luộm thuộm, vầng trán hói cao.
Anh   quầng thâm mắt  nặng, trông trạng thái    lắm.
"Chào chủ phòng!"
Mộc Li hỏi: “Xin chào,   xem gì?”
Cậu trai gật đầu: “ cảm thấy dạo   … ma ám!”
Mộc Li  thấy , lập tức lấy  tinh thần.
Ma ám!?
" tên là Đoạn Cảnh Hiền, là sinh viên năm ba của một trường Y. Gần đây  cứ gặp  những chuyện  kỳ quái, nên cảm thấy chắc chắn   ma ám ."
【À, học y , bảo  quầng thâm nặng thế!】
【 cũng  bạn học Y. Gần đây cũng là kỳ thi cuối kỳ, ngày nào cũng trông y như thế . Cùng là sinh viên đại học, mà quầng thâm mắt của nó sắp rớt xuống đất .】
【Trường y mà thi, sách dày như gạch,  trọng điểm.】
【Trước đây  từng hỏi một  bạn học Y,    sách vở  thể đúng hết , vì đề thi của giáo viên  nhất thiết   trong sách.】
【Cũng đúng, bệnh tật  bao giờ theo sách ?!】
【Là một sinh viên y khoa,  lặng lẽ vỡ vụn.】
...
Đoạn Cảnh Hiền cũng  thấy những bình luận đó,  mặt lộ  một nụ  chua chát.
Việc học của sinh viên y khoa còn khắc nghiệt hơn cả năm lớp 12. Cứ nghĩ thi đại học xong là  thể chơi thoải mái, ai ngờ đại học  mệt thế .
Đoạn Cảnh Hiền bắt đầu kể  chuyện  xảy  gần đây.
Gần đây, để ôn thi cuối kỳ,   thức khuya  sách và học bài. Chỗ trong thư viện  hết, Đoạn Cảnh Hiền đành  ở phòng học trống.
Nơi đó quá yên tĩnh, chỉ  mấy bộ mô hình xương . Bình thường chẳng ai tới.
Cũng nhờ thế,   thể   tập trung  việc học.
 gần đây, mỗi khi  học,  thường  thấy âm thanh kỳ dị—
Là tiếng “lách cách, lách cách” như xương khớp cọ  , giống hệt như mấy bộ xương  đang động đậy.
 khi  sang ,    thấy gì bất thường cả.
Đoạn Cảnh Hiền ban đầu  để ý.
Cho đến một hôm, khi đang học bài và vô tình ngủ gật, lúc tỉnh dậy,   thấy vị trí của bộ xương   còn ở chỗ cũ nữa.
Bộ xương đó  di chuyển đến ngay bên cạnh , chỉ cần đưa tay  là  thể chạm  …