Ngày hôm sau Nhung Âm ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh. Bởi có Tông Chính Tiêu căn dặn từ trước, nên chẳng ai dám quấy rầy. Đợi đến khi y ngủ đủ, mở mắt ra thì nắng đã phơi lên tới đỉnh đầu.
Y hiểu rõ tâm ý của Tông Chính Tiêu cho nên lần này sau khi tỉnh lại cũng không vội bắt tay vào công việc, mà ngồi ngoài hiên chơi với Tiểu Ngải. Đợi đến khi Tông Chính Tiêu hồi cung trở về, lại cùng hắn ăn trưa một bữa.
Sau đó Nhung Âm dùng thêm nửa ngày trời mới hoàn thành bản phương án trang trí.
Đây là tiệm đầu tiên của y, cũng là bước đầu tiên sau khi rời cung. Y và Tông Chính Tiêu đã xin phép xuất cung, đương nhiên y muốn đích thân giám sát việc trang hoàng từ đầu đến cuối.
Tông Chính Tiêu phê chuẩn thỉnh cầu của y, còn đưa tay xoa đầu, dịu giọng nói:
“Hoàng trang bên kia lúa mì vụ đông sắp đến kỳ thu hoạch. Nghe quản sự nói năm nay nhất định được mùa. Nếu ngươi đã ra ngoài trông coi trang hoàng, đến khi đó có thể cùng ta đi xem lúa chín không?”
Chuyện này vốn là ước hẹn từ trước của hai người.
“Đương nhiên là được, ta cũng đâu phải mỗi ngày đều bám lấy việc trang trí. Việc đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm cho trọn.”
Tông Chính Tiêu nghe vậy mới yên lòng:
“Vậy thì tốt. Ngươi cũng đừng quá vất vả. Sau khi xuất cung, không được rời khỏi tầm mắt thị vệ. An toàn mà ra ngoài, cũng phải an toàn mà trở về, hứa với ta được chứ?”
Nhung Âm cọ cọ tay hắn, cười đáp:
“Vâng, tất cả đều nghe theo bệ hạ.”
Tiệm bánh mì của Nhung Âm tọa lạc ngay trên con phố buôn bán sầm uất nhất trong kinh thành. Ai bảo cổ đông lớn nhất chính là hoàng đế bệ hạ, y dù muốn chọn chỗ không tốt cũng chẳng được.
Cửa tiệm vốn dĩ trước đây cũng là quán ăn, tổng cộng hai tầng, phía sau tầng một còn có một hậu viện lớn, phòng bếp đặt ngay trong viện.
Những lò nướng bánh đã được dựng lên trước đó, đủ để đáp ứng nhu cầu nướng bánh thường ngày. Khu đại đường phía trước, Nhung Âm tham khảo cách bày trí của các tiệm bánh hiện đại, đặt các quầy trưng bày dọc theo hai bên tường, màu sắc trang trí thiên về tông ấm, ánh sáng thông thoáng dễ chịu.
Tầng hai y dự định làm thành các gian phòng nhỏ. Khi khai trương, khách nhân có thể lên đó dùng trà chiều. Xét đến việc phần lớn khách ở tầng hai có lẽ là nữ giới, nên phong cách trang trí nơi này cũng sẽ được điều chỉnh khác biệt so với tầng một.
Mỗi ngày đúng giờ, Nhung Âm đều rời cung đến tiệm lo liệu mọi việc từ lớn đến nhỏ: cửa hàng phải trang hoàng thế nào, dọn dẹp ra sao, quầy trưng bày dùng loại gỗ gì, đến cả bình hoa cũng phải tự tay chọn sắc màu… tất cả đều do một mình y quyết định. Y thường xuyên mang theo thị vệ, chạy đôn chạy đáo khắp chợ chọn mua vật liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-61-3.html.]
Cũng may đội trang hoàng đều là người nhà, giao tiếp thuận tiện, bằng không nếu đổi thành người xa lạ, mà y lại là lần đầu làm ăn buôn bán, khẳng định còn mệt mỏi hơn bây giờ gấp bội.
Nhìn cửa tiệm đã hoàn thiện tám chín phần mười, Nhung Âm cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Y chào mấy người trong đội rồi xoay người rời khỏi tiệm. Ai ngờ vừa ra tới cửa liền đụng ngay một chuyện xui như giẫm phải phân chó.
Y vậy mà lại gặp tên quỷ thận hư nhà họ Lý kia! Ngay bên phố đối diện!
Lý Ngạo vẫn cà lơ phất phơ như mọi khi, đi đứng vênh váo, tiểu tùy tùng bên cạnh còn giúp gã đuổi người qua đường ra xa, ngạo mạn đến mức cứ như cả con phố này là của nhà gã.
Lần này bên cạnh Lý Ngạo cũng dẫn theo một mỹ nhân, nhưng lại là một cô nương. Có điều sắc mặt nàng ta trông không tốt lắm, hình như cũng chẳng mấy ưa gì Lý Ngạo. Gã tặng nàng đồ gì, nàng cũng lạnh lùng tiếp nhận.
Có lẽ ánh mắt Nhung Âm quá đỗi trắng trợn, khiến Lý Ngạo cảm nhận được cái nhìn chăm chú, từ từ quay đầu nhìn lại.
Sau khi thấy rõ người đứng đối diện là ai, Lý Ngạo lập tức trừng to mắt.
Gã không ngờ mình lại có thể lần nữa gặp được vị mỹ nhân mắt lam kia ở nơi này! Đây chẳng phải là duyên phận trời định hay sao?
Hôm đó nghe lời đại ca, gã không nói cho phụ thân biết chuyện mình đắc tội với hoàng đế. Sau này phụ thân cũng không phát hiện chân tướng, nhưng đúng là đã vướng phải không ít rắc rối trên triều.
Hơn nữa phụ thân còn oán trách gã một trận, bảo rằng cái tên cẩu hoàng đế kia dạo gần đây chẳng khác gì phát điên, bao nhiêu thế gia không động tới, lại cứ nhắm đúng vào nhà họ, khiến ông ta khốn đốn không thôi.
Biết hoàng đế quả nhiên đúng như đại ca dự liệu, không vạch trần chuyện mình từng trêu chọc vị mỹ nhân mắt lam kia, phụ thân liền tưởng rằng bản thân ở đâu đó đã làm mất lòng Tông Chính Tiêu, nên mới bị nhằm vào mãi, hoàn toàn không hề nghi ngờ gì đến gã.
Lý Ngạo một mặt âm thầm thấy may mắn, mặt khác lại theo phụ thân cùng nhau mắng hoàng đế, quả thực đúng chuẩn kiểu con hiếu thảo biết “chia sẻ gánh nặng”.
Không bị lôi ra đánh đòn, tâm sắc dục của Lý Ngạo lại bắt đầu nổi dậy. Gã thường xuyên nhớ tới vị mỹ nhân mắt lam kia, người mà mình còn chưa kịp đụng đến một ngón tay đó là người đẹp nhất đời này gã từng gặp. Nếu có thể đích thân nếm được hương vị của người ấy, có c.h.ế.t gã cũng cam lòng.
Vốn dĩ nghe đại ca nói đã tìm được kẻ thay thế, chỉ cần chờ hai ngày nữa là có thể đưa tới, gã còn lấy làm vui vẻ.
Nhưng hôm nay lại đụng phải chính chủ ở nơi này, mà còn phát hiện người ấy so với lần đầu gặp mặt lại càng thêm động lòng người, Lý Ngạo quả thực ruột gan rối bời, hận không thể lập tức đem người bắt về tay.
Quả nhiên, chính chủ vẫn là người có địa vị cao nhất trong lòng gã.