Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 61.4
Cập nhật lúc: 2025-06-10 03:21:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Ngạo định bước tới gần Nhung Âm, nhưng lại e ngại thân phận của y nên chỉ đành đứng ở đối diện, dùng ánh mắt đem toàn thân Nhung Âm từ trên xuống dưới quét qua một lượt, coi như tạm thời giải bớt cơn thèm trong lòng.
Nhung Âm không ngờ tên gia hỏa này lại còn chưa chịu từ bỏ tà tâm. Nhìn ánh mắt của Lý Ngạo ngạo mạn đến mức vô lễ, y chỉ thấy ghê tởm đến cực điểm.
Trong lòng khó chịu, Nhung Âm chẳng buồn khách khí với gã. Y thẳng tay chỉ vào nửa người dưới của Lý Ngạo rồi ngón út dựng lên, kèm theo một ánh mắt khinh bỉ, sau đó mới thong dong bước lên xe ngựa hồi cung.
Nhưng Nhung Âm lại không ngờ được, Lý Ngạo này còn biến thái hơn y tưởng. Gã chẳng những không cho rằng biểu cảm và động tác vừa rồi là khinh miệt, ngược lại lại thấy đó là một kiểu khiêu khích. Gã cảm thấy như thế Nhung Âm càng có vị dã tính, càng khiến người muốn chinh phục cho bằng được.
Lý Ngạo l.i.ế.m môi, lập tức hạ quyết tâm - gã phải đi tìm đại ca giúp một tay.
Hắn muốn có được mỹ nhân mắt lam này!
Buổi tối dùng cơm xong, Nhung Âm kéo Tông Chính Tiêu cùng y đi tắm nước nóng thư giãn. Tông Chính Tiêu vừa xoa bóp cho y, vừa cau mày nói:
“Trang hoàng vẫn chưa xong sao? Ngươi nhìn lại ngươi đi, mấy ngày nay cứ vội vàng suốt, vốn dĩ đã gầy, giờ còn chẳng có được mấy lạng thịt.”
Nhung Âm ngáp một cái, nói: “Chỉ còn chút nữa là xong. Ngày mai ta không cần qua đó nữa, ngươi chẳng phải nói muốn dẫn ta đi xem vụ mùa năm nay sao? Ngày mai đi luôn được chứ?”
Tông Chính Tiêu hơi do dự: “Nếu không… để ngươi nghỉ ngơi một ngày, rồi hôm sau hãy đi?”
Nhung Âm bật cười: “Chỉ là đi xem một chút, có gì mà mệt? Trừ phi ngươi tính dẫn ta xuống đồng làm ruộng.”
“Tất nhiên là không.” Nhung Âm làn da mềm mịn thế kia, Tông Chính Tiêu chỉ cần nhìn y tất bật giám sát trang hoàng đã thấy xót ruột, sao còn nỡ để y lao động tay chân?
“Vậy chẳng phải được rồi sao.” Nhung Âm đè tay Tông Chính Tiêu lại, xoay người nghiêm túc nhìn hắn:
“Bệ hạ của ta, ta không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu. Hãy tin ta, được không?”
Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng xoa nắn mặt y: “Ta biết A Âm của ta rất lợi hại, ta chỉ muốn cho ngươi một cuộc sống thoải mái, không lo âu, không phiền muộn.”
Nhung Âm cười đáp: “có phải ngươi nghĩ rằng giam ta lại, dùng xiềng xích khóa ta vào giường, để ta mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy ngươi thôi không?”
Tông Chính Tiêu sờ sờ cằm: “Cũng không phải là không thể.”
“Có thể cái đầu ngươi!” Nhung Âm đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một cái, “Ý tưởng của ngươi như vậy, ở nơi chúng ta gọi là bệnh kiều, mà giam giữ phi pháp là trái luật, cẩn thận cảnh sát sẽ bắt ngươi, cho ngươi ăn cơm tù!”
May mắn là Nhung Âm thường xuyên dạy cho hắn về khoa học, Tông Chính Tiêu giờ đã hiểu cảnh sát là nghề gì. Hắn nhìn Nhung Âm và nói: “Ngươi Không thể bỏ qua cho ta sao?”
Nhung Âm ngẩng cằm lên: “Cho ngươi bóc lịch luôn.”
Tông Chính Tiêu che ngực, giả vờ đau khổ: “A Âm, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy, đem trái tim chân thành của ta vứt xuống đất rồi dẫm lên?”
“Diễn xuất của ngươi kém quá.” Nhung Âm không nhịn được mà cười: “Nếu ngươi làm diễn viên, chắc chắn sẽ bị chê là bình hoa.”
Tông Chính Tiêu kéo tóc mai trên trán ra phía sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đến lóa mắt, rồi sau đó giơ tay lên với Nhung Âm, nở một nụ cười khiêu khích, “Ta thấy ta hợp làm hoa, còn ngươi thì hợp làm bình hoa của ta.
(=)))))) bệ hạ hư quá )
Nhung Âm lúc đầu không hiểu ý, sau vài giây mặt y đỏ lên, tức giận nói: “Các đại thần có biết bệ hạ nhà mình lại lưu manh như thế không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-61-4.html.]
Tông Chính Tiêu giả vờ ngạc nhiên: “Ta lưu manh sao? Ngươi nói xem sao lại lưu manh?”
“Giả vờ giả vịt.” Nhung Âm đã quá quen với mấy trò của hắn, quay người bơi ra bờ.
Tông Chính Tiêu vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay Nhung Âm: “Được rồi, không trêu chọc nữa, đi ngủ sớm một chút, ngày mai cùng nhau đi hoàng cung.”
“Hừ.” Nhung Âm nhìn có vẻ vẫn còn giận, nhưng thực tế đã lặng lẽ nắm lại tay Tông Chính Tiêu.
—
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng Tông Chính Tiêu và Nhung Âm lên xe ngựa cùng vài thị vệ, không mang theo Tứ Hỉ và Lục Nga mà hướng về hoàng trang đi thẳng.
Hoàng trang đã sớm nhận được tin Hoàng thượng sẽ đích thân đến, vì thế trước khi hai người đến đã có người được phái đi bảo vệ xung quanh. Khi họ vừa xuống xe, quản sự liền dẫn theo một nhóm tá điền quỳ xuống, hô to “Bệ hạ vạn tuế.”
Tông Chính Tiêu lúc này đang suy nghĩ về lương thực, không để tâm đến những nghi thức phiền phức đó, chỉ giơ tay ra hiệu cho họ đứng dậy, rồi trực tiếp bảo quản sự dẫn mình và Nhung Âm đi ra ngoài ruộng.
Hoàng trang có tổng cộng năm mẫu đất chuyên trồng lúa mạch để thử nghiệm. Đứng bên bờ ruộng nhìn ra xa, những cây lúa mạch thẳng đứng giống như một tấm thảm vàng óng. Khi quan sát kỹ thấy mạch tuệ đầy đặn, từng hạt lúa mạch tròn trịa sát nhau, dùng tay ước lượng khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Gió nhẹ thổi qua, Tông Chính Tiêu ra lệnh, nhóm tá điền liền giơ lưỡi hái lên và bắt đầu thu hoạch. Nhung Âm nhìn thấy cảnh này rất kích động, không nghe lời Tông Chính Tiêu khuyên can, cũng đi xuống cùng cắt lúa một lúc.
Nhưng vì y chưa từng làm việc đồng áng, không bao lâu đã mệt đến mức eo không thể duỗi thẳng, phải nhờ Tông Chính Tiêu đỡ qua một bên nghỉ ngơi.
Tông Chính Tiêu xoa lưng cho y, cười nhạo: “Ngươi lúc trước không tin là công việc vất vả, giờ thì tự mình trải nghiệm mới thấy, quả nhiên chỉ khi bản thân trải qua mới có thể nhớ lâu.”
Nhung Âm bực bội đáp lại: “Ít nhất ta cũng làm được việc, còn ngươi thì chưa động vào cái lưỡi hái, đã dám cười ta.”
“còn hung dữ cơ đấy.” Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng nhéo mặt y, sau đó đưa nước cho y uống để bổ sung sức lực.
Vì có Hoàng thượng ở bên cạnh giám sát, quản sự không dám để nhóm tá điền lười biếng, đương nhiên cũng không khắt khe với họ quá mức. Khi khát họ tự đi ra ngoài bờ ruộng uống nước, nước đường và trà đều có sẵn. Nhóm tá điền thường ngày rất tiết kiệm, không nỡ bỏ tiền mua đường hay lá trà, nên hôm nay có cơ hội uống no nê.
Vì phải cho Tông Chính Tiêu xem thành quả thu hoạch, nên một nhóm tá điền thu hoạch lúa mạch, còn một nhóm khác phụ trách khiêng những bó lúa mạch về tuốt hạt. Công việc tuốt hạt này đòi hỏi phải dùng một công cụ bằng gỗ chế tạo để gõ lên lúa mạch, rất mệt mỏi.
Lúc này nếu là ngày thường, tá điền đã sớm mồ hôi ướt đẫm, cởi áo ra để tắm gió mát, quần áo vấy mồ hôi, nhiệt độ nóng đến mức muốn ngất. Nhưng hôm nay vì có Hoàng thượng ở gần, họ đi đứng đều rất cẩn thận, sợ làm Hoàng thượng nổi giận khiến họ phải chịu phạt. Vì vậy chẳng ai dám làm việc trần trụi như mọi khi.
“Đồi phong bại tục” là những lời mà quản sự đã nói với họ, mặc dù họ không hiểu nghĩa là gì, nhưng dù sao thì đó là chỉ không được cởi quần áo trước mặt Hoàng thượng.
Tông Chính Tiêu nhận ra rằng nhóm tá điền đang cảm thấy bối rối. Lúc đầu hắn định tiến lên làm việc cùng họ để không bị Nhung Âm chê bai là chưa từng động vào lưỡi hái, nhưng nhận ra rằng khi có mình ở đây, mọi người chỉ lo sợ nên làm việc quá cẩn thận, nên hắn quyết định không làm nữa.
“Đi thôi, đi dạo với ta xung quanh, ngắm phong cảnh một chút.” Tông Chính Tiêu nắm tay Nhung Âm, dẫn y đi xa khỏi nơi này .
Hoàng trang nằm gần núi và sông, phong cảnh không thể nói là tuyệt vời, nhưng cũng không quá tệ, có chút phong vị thôn dã. Tông Chính Tiêu không để thị vệ đi theo, chỉ có hai người họ dạo bước trên con đường nhỏ lên núi. Dọc theo con đường, hoa dại và cỏ mọc xanh tốt, còn có những cây trúc lay động theo làn gió, đúng là một nơi giúp thư giãn tinh thần.
Hai người vừa trò chuyện vừa chậm rãi tản bộ, bỗng họ nghe thấy tiếng nói chuyện của vài người lạ từ trên núi vọng xuống.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm trẻ con khoảng 11, 12 tuổi xuất hiện trong tầm mắt của Tông Chính Tiêu và Nhung Âm. Các cô bé xách theo giỏ tre, bên trong đựng rau dại và một ít quả dại, vừa nói vừa cười tiến lại gần hai người.