Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 62.3
Cập nhật lúc: 2025-06-10 03:23:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy bầu không khí đã sôi động vừa đủ, Nhung Âm ngồi bên cửa sổ tầng hai liền ra hiệu cho tiểu nhị bên dưới có thể bắt đầu khai trương.
Khi cánh cửa lớn được mở ra, đám đông lập tức xôn xao, ai nấy đều theo bản năng chen lên phía trước.
Người phụ trách chủ trì đại cục hôm nay chính là một vị chưởng quầy giàu kinh nghiệm, là người Nhung Âm đã bỏ một số tiền lớn để mời tới. Y cùng Tông Chính Tiêu đều không tiện trực tiếp ra mặt đối phó với cảnh tượng ồn ào này, tốt nhất là giao cho người bên dưới xử lý, còn hai người chỉ việc ngồi trên cao đếm tiền.
Chưởng quầy vừa bước ra, đám người liền nhao nhao lên.
“Chưởng quầy, rốt cuộc các ngươi bán cái gì vậy? Mùi hương này thơm quá mức, làm ta thèm rỏ cả nước miếng mấy ngày nay rồi!”
Mọi người nghe thế đều bật cười vui vẻ.
Chưởng quầy giơ tay làm động tác ra hiệu không nên nóng vội, sau đó duỗi tay kéo dải lụa đỏ trên đỉnh cửa lớn xuống. “Rầm!” một tiếng, mấy chữ “ Tiệm Bánh Mì Đám Mây” ánh vàng rực rỡ liền hiện ra trước mắt mọi người.
Người biết chữ liền nhanh chóng giải thích cho những người khác xem đó là chữ gì.
Cùng lúc ấy, bên cạnh chưởng quầy có hai tiểu nhị bước ra, trên tay bưng khay đựng bánh mì và bánh quy. Hai người hơi nghiêng khay, để điểm tâm bên trong lộ rõ cho mọi người chiêm ngưỡng.
Chưởng quầy cất giọng nói:
“Những món điểm tâm này là thực phẩm hiện đang bày bán tại bản tiệm, gồm bánh mì Đám Mây và bánh quy sữa bò. Bánh mì mềm mịn như mây trên trời, bánh quy giòn thơm, lưu hương nơi đầu môi cuối lưỡi.”
Nói xong, thấy sắc mặt quần chúng đều là biểu tình thèm đến phát rồ, chưởng quầy cũng không dài dòng thêm nữa, liền tuyên bố:
“Hôm nay là ngày đầu khai trương của bổn tiệm, tất cả các loại điểm tâm đều được giảm giá hai thành. Ngoài ra, khách tiêu phí đủ mười lượng sẽ được tặng một ly trà sữa đá số lượng có hạn, ai đến trước thì được trước!”
Kỳ thực, phần lớn người ở đây vẫn chưa hiểu rõ bánh mì, bánh quy hay trà sữa là thứ gì. Nhưng nghe đến từ “giảm giá” với “tặng thêm”, ai nấy đều theo bản năng mà trầm trồ khen ngợi. Khi chưởng quầy lui sang một bên, đám người lập tức ào vào trong tiệm tranh nhau mua sắm.
Tiệm tuy có diện tích rộng, nhưng cũng không thể cùng lúc chứa nổi từng ấy người chen lấn. Thế nên chưởng quầy liền sai tiểu nhị tổ chức khách nhân xếp hàng, chia thành từng đợt để lần lượt vào trong.
Bánh quy được gói trong hộp giấy dầu, một hộp mười văn, tổng cộng hai mươi miếng.
Bánh mì thì có phần đắt hơn một chút, mỗi khối to bằng lòng bàn tay giá ba mươi văn. Nếu muốn phết thêm mứt trái cây thì phải trả thêm năm văn. Sau này khi có bơ, giá cả sẽ còn tăng thêm đôi chút.
Hôm nay là ngày khai trương, lại có khuyến mãi, ai cũng muốn nếm thử một lần. Bởi vậy, người bước vào tiệm ít nhất đều sẽ mua một hộp bánh quy.
Có kẻ nóng lòng, vừa trả tiền xong đã ra khỏi tiệm liền mở ra ăn ngay, đặc biệt là đám trẻ con.
Những người đang xếp hàng phía sau còn đang muốn hỏi thử hương vị ra sao, thì lũ nhỏ đã cất tiếng trước rồi.
“Oa, mềm thơm quá đi! Bánh quy này ngon quá trời luôn! Cha ơi, mình đi mua thêm nữa được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-62-3.html.]
“Nương ơi, bánh mì phết mứt ngọt quá, chúng ta mua về ít bánh đem cho cha và tiểu muội ăn thử đi.”
“Thật sự mềm như mây luôn, không giống bất kỳ món điểm tâm nào ta từng ăn trước đây!”
Loại tình huống thế này, trẻ con vốn không biết nói dối. Huống hồ những đứa đang nói đều là bọn nhỏ ai ai cũng biết, toàn hàng xóm láng giềng cả, người nào mà chẳng rõ gốc gác nhà ai. Bọn chúng không thể nào là người do tiệm thuê tới để tung hô.
Cho nên hàng người bọn họ đang đứng quả thực là xếp đúng rồi. Đợi lát nữa vào mua thêm chút, nếu không đến lúc nhìn những người ra trước ai cũng hối hận vì không mua đủ, thì lại phải xếp hàng lần nữa sao?
Chẳng bao lâu sau, người đầu tiên tiêu phí đủ mười lượng đã xuất hiện.
Nhân viên cửa hàng còn vô cùng khoa trương hô to về phía bên ngoài: “Hôm nay khách nhân họ Mỗ tại bản tiệm tiêu phí hơn mười lượng, nhận được phần thưởng là một ly trà sữa đá!”
Ở thời hiện đại, một ly đồ uống nhiều đá như thế có thể khiến khách hàng mắng cho đầy đầu m.á.u chó, nhưng vào thời đại này thì lại khác. Tuy rằng quý gia bán đá với giá thấp, nhưng dù sao cũng là thứ có giá, không phải ai cũng dám dùng phung phí.
Ly trà sữa này không chỉ là thức uống mới ra mắt, mà còn cho rất nhiều đá, có thể nói là chói lóa xa hoa – đúng chất thức uống bậc thượng.
Người cầm ly trà sữa bước ra khỏi cửa tiệm, dáng vẻ chẳng khác gì các bậc đại thần đang chờ triều bái hoàng đế, cằm hất cao như sắp chạm trời.
Có người quen biết hắn, liền bảo hắn mau uống thử một ngụm, rồi nói cho mọi người biết mùi vị thế nào.
Người này vốn có tâm khoe khoang, lúc cúi đầu uống một ngụm trà sữa, đã định sẵn dù hương vị thế nào thì cũng phải khen ngợi một phen. Bằng không, nếu thừa nhận không ngon, nhất định sẽ bị người ta chê cười là vung tiền như rác.
Kết quả, vừa uống xong ngụm đầu tiên, đầu hắn liền không rời khỏi ly, chỉ trong khoảnh khắc đã uống hơn phân nửa ống trúc đầy trà sữa.
Mọi người muốn hắn đánh giá, hắn chỉ: “…”
Được rồi, không cần hỏi nữa – chắc chắn là ngon.
Chỉ là muốn mua một ly trà sữa thì phải tốn trọn mười lượng bạc, đại đa số khách nhân chắc chắn tiếc không nỡ mua, nhiều nhất chỉ đứng nhìn người khác uống để giải cơn thèm bằng mắt.
Đám khách đang vội vàng xếp hàng cũng không chú ý tới, xe ngựa bốn phía quanh tiệm bánh không biết từ bao giờ đã tụ lại một chỗ, mà bên trong xe lại chẳng thấy bóng người, chỉ còn lại mấy xa phu tụ họp cùng nhau tán gẫu.
Trên lầu hai các nữ quyến từ các phủ vốn đã quen biết nhau, nên không ngồi riêng từng bàn mà tụ tập thành một nhóm.
Cửa tiệm này cách âm không tồi, tuy dưới lầu náo nhiệt là thế, nhưng một khi đóng cửa lại, cơ bản không ảnh hưởng tới cuộc trò chuyện của các nàng.
Hơn nữa, trang hoàng lầu hai theo phong cách ôn nhu, thanh lịch, trên tường treo tranh, bình cắm hoa tươi, đến cả khăn trải bàn cũng dùng màu nhạt thanh tao, trực tiếp kéo bầu không khí trở nên mát mẻ, tĩnh lặng.