Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 62.4

Cập nhật lúc: 2025-06-10 03:24:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Nga dẫn theo mấy cung nữ mang điểm tâm và trà sữa lên cho các phu nhân và các tiểu thư. Phần của mỗi người đều như nhau, không bên nhiều bên ít, phân lượng rất công bằng.

Vì lầu hai chủ yếu tiếp đãi nữ khách, nên tất nhiên không thể dùng nam tiểu nhị. Nhung Âm liền để Lục Nga đảm nhiệm việc phân công thứ hai, giúp y quản lý công việc trà chiều ở lầu hai.

Các phu nhân đều biết thân phận của Lục Nga. Nàng tuy chỉ là một cung nữ, nhưng lại là người đắc lực thân cận bên cạnh vị quý nhân kia, được nàng hầu hạ một phen cũng coi như dính chút phúc khí của quý nhân và Hoàng thượng.

Thấy Nhung Âm lại xem trọng nhóm khách đầu tiên là các nàng như vậy, trong lòng các phu nhân, tiểu thư đều cảm thấy vô cùng vinh dự và vui mừng, ngấm ngầm quyết tâm sau này nhất định sẽ tiêu xài nhiều hơn ở trong tiệm này.

Các nữ quyến nhà quan vốn dĩ đã quen tụ tập cùng nhau dùng trà chuyện trò, cũng giống như các nam nhân thích tụ rượu xưng huynh gọi đệ khoác lác, đây chính là cách nữ nhân giao tế.

Mà hình thức trà chiều của Nhung Âm lần này lại vừa khéo chiều theo sở thích ấy của các nàng.

Đã từng được Hoàng thượng ban cho bánh mì, bánh quy và trà sữa đưa đến phủ từ trước, các nàng dĩ nhiên hiểu rõ mùi vị của mấy món mỹ thực này ngon đến thế nào. Bởi vậy cũng chẳng còn tâm trí nói chuyện giao hảo, mà lập tức nếm thử điểm tâm trước tiên.

Các nàng đâu ngờ rằng, Nhung Âm và Tông Chính Tiêu lúc ấy lại đang ở gian phòng bên cạnh cách vách. Hai người hôm nay cố tình che giấu hành tung mà ra ngoài, chỉ là muốn xem tình hình buôn bán ra sao, chứ không định tiếp xúc hay chào hỏi ai cả.

Hơn nữa, hai người bọn họ đều là nam nhân, cũng không tiện trực tiếp gặp gỡ với nhóm nữ quyến ấy.

Khi Lục Nga trở lại bẩm báo rằng các phu nhân đều rất hài lòng với điểm tâm và trà sữa, thậm chí đã có người dự định tiêu hơn mấy chục lượng, Nhung Âm liền tươi cười rạng rỡ.

Nhung Âm nói:

“Các nàng đã thích, sau khi trở về ắt sẽ giúp chúng ta truyền miệng quảng bá.”

Trong kinh thành phần lớn quan to hiển quý đều thích khoe mẽ, hoặc là khoe sự quý giá, hoặc là khoe sự mới lạ. Nếu biết gần đây xuất hiện một loại điểm tâm và thức uống mới, các quý phụ nhất định sẽ tranh nhau tới nếm thử.

Hơn nữa, bánh mì đám mây, điểm tâm và trà sữa kia mùi vị quả thật không tồi, các nàng sẽ kéo người nhà đến mua, qua lại thường xuyên, tiền tự nhiên sẽ vào túi.

“Chờ khi bơ làm ra được, thị trường bên phía các thế gia chắc cũng sẽ mở rộng. Đến lúc ấy chúng ta tăng giá lên thật cao, chuyên môn ‘hố tiền’ bọn họ.” Nhung Âm tha hồ tưởng tượng về tương lai tươi sáng.

Nghe Nhung Âm nói muốn giúp mình “hố tiền” thế gia, Tông Chính Tiêu cũng bật cười:

“Vẫn là A Âm của ta lợi hại, không cần đánh mà cũng thắng.”

Nhung Âm giả vờ khiêm tốn:

“Cũng chỉ là tạm tạm lợi hại thôi ạ.”

Tiệm bánh mì buôn bán quá mức thịnh vượng, khách nhân mua đều cảm thấy ngon miệng, sau khi trở về truyền miệng người này người kia, một truyền mười, mười truyền trăm. Huống hồ trong kinh thành không thiếu kẻ có tiền, mười lượng tặng phẩm là trà sữa cũng được đưa đi mấy chục ly, đủ thấy bọn họ rốt cuộc đã mua bao nhiêu thứ.

Cho nên chỉ trong vòng hai canh giờ, toàn bộ điểm tâm cùng trà sữa bọn họ chuẩn bị sẵn đều đã bán sạch.

Tiểu nhị ra ngoài báo với đám người còn đang xếp hàng trước cửa: điểm tâm đã bán hết, không cần tiếp tục chờ nữa, khiến không ít người tỏ vẻ bất mãn.

Thế nhưng nhìn thấy không ít đại quan quý nhân đều đến cửa hàng này tiêu phí, ai nấy đều biết sau lưng bọn họ chắc chắn có chỗ dựa, vì vậy chỉ dám oán giận vài câu, chứ không ai thực sự dám làm gì.

“Bảo ông chủ nhà các ngươi ngày mai chuẩn bị nhiều một chút, miễn cho đến muộn lại không có mà bán.”

“Ai ai ai, được được được, đa tạ khách nhân đã yêu thích và ủng hộ.”

Sau khi các nữ quyến xuống lầu, nghe nói người khác có tiền còn không mua được điểm tâm, mà phần của các nàng thì đã sớm được chuẩn bị xong, trong lòng không khỏi thêm mấy phần kiêu ngạo, đến nỗi lúc đi đường cũng có cảm giác nhẹ nhàng như gió.

Đám nam nhân cùng hài tử trong nhà không tiện tự mình đến tiệm, đã sớm chờ các nữ quyến trở về. Các nàng vừa mới bước vào cửa, phía sau đám nha hoàn và sai vặt xách theo điểm tâm trà sữa lập tức bị cướp sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-62-4.html.]

Mấy chục lượng bạc, cứ thế bị bọn họ ăn gần hết, chẳng còn thừa bao nhiêu.

Các nữ quyến: “…”

Xem ra ngày mai lại phải đến tiệm bánh mỳ Đám Mây thêm một chuyến nữa.

Buổi tối, Tông Chính Tiêu cùng Nhung Âm nghe chưởng quầy tính sổ, trừ đi chi phí nguyên liệu cùng tiền công, hôm nay thu lãi ròng ba trăm lượng.

Nhung Âm đối với con số này khá hài lòng, tin rằng không bao lâu nữa, số bạc bỏ ra trang hoàng tiệm cũng có thể kiếm lại hết.

Trở về trong cung, Nhung Âm gọi Lục Nga tới nói rằng chờ đến khi tiệm bánh mì ổn định rồi, sẽ giao cho nàng cùng chưởng quầy giúp mình xử lý mọi việc. Chưởng quầy sẽ chủ yếu phụ trách lầu một, còn Lục Nga phụ trách lầu hai.

Lầu hai tương đối thanh nhàn, đợi sau khi tiệm trà sữa khai trương, sẽ để nàng sang đó quản lý.

Sau khi được Lục Nga đồng ý, Nhung Âm nói:

“Mệt thì có hơi vất vả một chút, nhưng kiếm được nhiều bạc hơn. Ngân Giao Viên mỗi ngày cũng chẳng có bao nhiêu việc, ngươi xem mấy cung nhân đó, nếu họ bằng lòng, cũng có thể theo ngươi ra ngoài làm việc. Ngươi phân phối chức vụ hợp lý là được.”

Cung nhân trong cung lương tháng có hạn, cũng không phải ai cũng có thể ở trong cung dưỡng lão. Nếu sau này các nàng đến tuổi phải rời cung hồi hương, trên người có thêm chút bạc, cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Lục Nga gật đầu:

“Vâng, tạ ơn chủ tử đã tín nhiệm nô tỳ, bằng lòng giao phó chuyện quan trọng như vậy cho nô tỳ.”

Nhung Âm mỉm cười nói:

“Là bởi vì ngươi có năng lực đó, ta mới nguyện ý giao trọng trách cho ngươi.”

Lục Nga lui ra sau, Nhung Âm quay trở lại phòng ngủ, nằm trong lòng Tông Chính Tiêu như một con cá mặn không muốn động đậy.

“Hôm nay ta cũng đâu có làm gì, sao lại thấy mệt đến vậy chứ?”

Tông Chính Tiêu nói:

“Đó là tâm mệt.”

“Nghe cũng có lý.” Nhung Âm ngẩng đầu nhìn Tông Chính Tiêu, mỉm cười nói:

“Bệ hạ, người an ủi ta một chút đi, để ta thưởng người một cái hôn.”

Tông Chính Tiêu nghe vậy thì ngoan ngoãn cúi đầu tới gần, Nhung Âm liền vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu như muốn hôn, thế nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm môi, lại rụt về.

Tông Chính Tiêu khẽ nhíu mày, cúi đầu chủ động hôn Nhung Âm, lại bị y lần nữa né tránh lùi về phía sau.

Tông Chính Tiêu nghiến răng:

“Nhung Âm…”

Chọc tức được hoàng đế bệ hạ, Nhung Âm vừa định bật cười, lại bất ngờ bị Tông Chính Tiêu vươn tay chế trụ sau cổ, không kịp phản ứng.

 

Loading...