Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 62: Tiệm bánh khai trương

Cập nhật lúc: 2025-06-10 03:22:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi hai nam nhân xuất hiện trước mắt, đám trẻ nhỏ ban đầu sửng sốt, sau đó như chợt nhớ ra điều gì liếc mắt nhìn nhau xác nhận, rồi đồng loạt quỳ xuống.

“Thảo dân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Đám trẻ cất tiếng hô, âm thanh cao thấp không đều, chẳng giống nghi lễ bái kiến hoàng đế, ngược lại giống như đang chơi trò uống rượu của người lớn.

Tông Chính Tiêu giơ tay bảo chúng đứng dậy, Nhung Âm tò mò hỏi:

“Ơ, sáng nay các ngươi cũng đi thăm dân cày sao? Sao ta lại cảm thấy hình như không thấy các ngươi?”

Đám trẻ sáng nay nhất định đã gặpy và Tông Chính Tiêu, nếu không sao lại biết Tông Chính Tiêu là hoàng đế.

Trẻ con vốn không biết sợ, một tiểu nữ hài gan to lên tiếng đáp:

“Có ạ, nhưng bọn chúng ta đều bị bảo đứng phía sau, bị các đại nhân che khuất, nên quý nhân người mới không nhìn thấy.”

“Thì ra là vậy à.”

Thấy tiểu cô nương nói năng rõ ràng, lại không hề sợ người lạ, Nhung Âm liền trò chuyện với nàng.

“Các ngươi lên núi hái rau dại sao?”

Tiểu cô nương gật đầu, đưa giỏ tre ra khoe với Nhung Âm:

“Đúng vậy ạ, đều là những loại rau dại ngon nhất mùa này đấy.”

Nhung Âm không biết tên những loại rau này, nhưng nhìn bề ngoài xanh non mơn mởn, hẳn là mùi vị không tệ.

Tông Chính Tiêu thấy Nhung Âm chăm chú nhìn vào giỏ rau, liền hỏi tiểu cô nương:

“Những loại rau dại này trên núi còn nhiều không?”

Tiểu cô nương gật đầu, nhưng không nói gì. Dù Tông Chính Tiêu trông có vẻ hòa nhã thì so với Nhung Âm, các bé gái vẫn cảm thấy sợ hắn hơn một chút.

Tông Chính Tiêu quay sang hỏi Nhung Âm:

“Hôm nay có muốn ăn rau dại không?”

“A?” Nhung Âm ngẩn người chớp mắt một cái, rồi phản ứng lại:

“Ngươi muốn dẫn ta đi hái rau dại sao?”

Tông Chính Tiêu trực tiếp dùng hành động thực tế để đáp lời y. Hắn móc ra mấy lượng bạc vụn trong túi tiền, đưa cho tiểu cô nương:

“Rau dại trong giỏ của các ngươi, ta muốn hết. Số bạc này các ngươi chia đều nhau.”

Nhung Âm: … Thì ra là định mua trực tiếp à.

Ai ngờ vừa nghe Tông Chính Tiêu nói xong, tiểu cô nương lại lắc đầu, đưa giỏ tre đến trước mặt Nhung Âm, nói:

“Quý nhân thích rau dại, vậy thì tất cả đều tặng cho người.”

Nhung Âm vội vàng xua tay:

“Không được, không được, sao chúng ta có thể nhận không đồ của các ngươi.”

“Không phải là cho không đâu.” Tiểu cô nương cười đến híp cả mắt lại, nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-62-tiem-banh-khai-truong.html.]

“Phụ mẫu ta bảo, năm nay có phân bón mới, hoa màu mọc tốt, thu hoạch được nhiều, lương thực chia về cũng nhiều hơn. Về sau sẽ không còn đói bụng nữa. Mấy hôm trước quản sự bá bá còn chia thịt cho chúng ta ăn, thơm cực kỳ. Quản sự bá bá nói, cả phân bón lẫn thịt đều là Hoàng thượng ban cho. Chúng ta phải biết cảm tạ hoàng ân cuồn cuộn như biển, cho nên chỉ là chút rau dại thôi, Hoàng thượng và quý nhân không cần khách khí.”

Nghe tiểu cô nương nói xong, ánh mắt Tông Chính Tiêu vốn điềm tĩnh liền dâng lên vài phần gợn sóng.

Hắn thỉnh giáo Nhung Âm về cách làm cho quốc gia hưng thịnh, chẳng phải cũng vì mong có được kết quả này sao? Để mỗi người đều có cơm ăn, áo mặc, trên mặt luôn mang nụ cười an lạc.

Hắn đón lấy giỏ rau từ tay tiểu cô nương, nhẹ vuốt đỉnh đầu nàng, dùng giọng trưởng bối khen ngợi:

“Ngươi là một đứa trẻ thông minh, sau này nhất định sẽ có tương lai tươi sáng.”

“Cảm tạ Hoàng thượng.” Nụ cười của tiểu cô nương càng rạng rỡ.

Thấy vậy mấy đứa trẻ khác vốn còn ngại ngùng cũng rón rén tiến lại, đưa giỏ lên rồi chớp mắt nhìn Tông Chính Tiêu đầy mong đợi.

Thế là cuối cùng, Tông Chính Tiêu liền lần lượt xoa đầu từng đứa nhỏ một, tiện tay thu luôn vài giỏ rau dại.

Bọn trẻ nhất quyết không nhận bạc, ôm đầu chạy đi với vẻ mặt mừng rỡ như điên, chẳng bao lâu sau đã đi khắp nơi khoe khoang: Hoàng thượng đã xoa đầu các nàng, còn nói sau này lớn lên đều sẽ có tiền đồ! Để xem bọn nam hài kia sau này còn dám bắt nạt các nàng không!

Ban đầu người lớn trong nhà không tin lời các cô bé, cứ ngỡ chúng thông đồng bịa chuyện lừa người. Thế nhưng không lâu sau, quản sự đích thân mang bạc tới, nói là rau dại các tiểu cô nương hái được Hoàng thượng và quý nhân ưa thích, bạc này là thưởng cho các nàng.

Khi tận tay nhận được tiền, mọi người trong nhà mới tin là thật, thì ra các cô nương trong nhà thật sự được hoàng đế đại nhân coi trọng.

Có lẽ thật sự là được long khí của Hoàng thượng phù hộ, cũng có thể vốn dĩ các cô nương ấy đã là những người có bản lĩnh, hoặc giả nhờ sự gặp gỡ, bồi đắp và tương trợ lẫn nhau mà nên. Vài năm sau, những tiểu cô nương từng gặp qua Tông Chính Tiêu và Nhung Âm ngày hôm ấy, bất kể lựa chọn đi theo con đường nào, cả đời đều thuận buồm xuôi gió, sống một cuộc đời yên ổn hạnh phúc.

Nhưng đó đều là chuyện về sau.

Hiện tại Nhung Âm và Tông Chính Tiêu nhìn theo bóng dáng các tiểu cô nương vui vẻ rời đi, cũng không còn tâm tư tiếp tục dạo chơi, liền cùng nhau xách rổ trở về trong trang, để đầu bếp đem rau dại thêm vào thực đơn bữa trưa.

Điều thú vị là Nhung Âm còn phát hiện trong đám rau dại ấy có một loại rau mà y tình cờ nhận ra, một loại rau rất thú vị: rau diếp cá.

Trước đó tiểu cô nương kia giấu nó dưới những loại rau khác, nên ban đầu y cũng không thấy.

Loại rau này cũng giống như rau thơm, người yêu thích thì coi nó là mỹ vị trân quý, người ghét thì chỉ hận không thể tránh xa tám trăm dặm.

Trùng hợp thay, Nhung Âm lại là người thích ăn rau diếp cá, còn Tông Chính Tiêu thì lại ghét cay ghét đắng.

Vì vậy trong bữa trưa, Nhung Âm cố ý bắt Tông Chính Tiêu ăn món rau trộn diếp cá, thấy hắn vừa cắn một miếng liền nhăn mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t muỗi, Nhung Âm bật cười đến chảy cả nước mắt.

Tông Chính Tiêu cố nén cảm giác ghê tởm nuốt rau diếp cá xuống, sắc mặt nghiêm túc như đang bàn chuyện quốc gia đại sự:

“Trẫm ghét mùi vị này.”

Nhung Âm nheo mắt đầy gian xảo:

“Vậy làm sao bây giờ? Ta lại thích ăn thứ này đấy. Về sau ta còn muốn mỗi ngày đều ăn. Đến lúc đó xem ngươi có còn hôn ta được nữa không.”

Tông Chính Tiêu rất bình tĩnh:

“Nửa đêm trẫm sẽ xuống bếp, đem hết rau diếp cá của ngươi vứt sạch.”

Nhung Âm nhe răng:

 “Ngươi thật xấu tính.”

Tông Chính Tiêu nhìn y:

“Ngươi cũng thế mà.”

 

Loading...