Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 63: Lấy tay đo eo
Cập nhật lúc: 2025-06-10 03:24:39
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố ý trêu chọc người khác thì phải biết chịu phạt… đây chính là lời tuyên bố đúc kết từ kinh nghiệm của Nhung Âm.
Sau khi khống chế được y, Tông Chính Tiêu liền hung hăng hôn xuống, như thể muốn đem toàn bộ tâm ý yêu thích trong lòng, cùng với chút tức giận vì bị y nghịch ngợm ban nãy phát tiết cả vào nụ hôn ấy. Nhung Âm bị hắn hoàn toàn cuốn vào trong lòng, bị hơi thở của hắn bao phủ đến mức không còn kẽ hở nào.
Tuy hai người thường xuyên “luyện tập thêm”, nhưng kỹ thuật hôn của Nhung Âm vẫn không đuổi kịp Tông Chính Tiêu. Chẳng bao lâu, y đã bị hôn đến mức không thở nổi.
Y vội đẩy Tông Chính Tiêu ra, phát ra vài tiếng mũi ẩm ướt đầy nhẫn nại, nghe có vẻ như đang uỷ khuất.
Tông Chính Tiêu khẽ cắn lên môi dưới của y rồi mới chịu lui lại một chút. Cuối cùng được hít thở luồng không khí tươi mới, Nhung Âm thở hổn hển từng ngụm một, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt cũng ngấn nước.
Đợi khi nhịp thở ổn định lại, y trừng mắt liếc Tông Chính Tiêu một cái:
“Đồ keo kiệt, ngươi có phải thật sự muốn ngạt c.h.ế.t ta không?”
Nhung Âm vốn nghĩ Tông Chính Tiêu sẽ phản bác, nào ngờ lời còn chưa dứt, đối phương đã cúi đầu hôn tiếp. Hơn nữa lần này còn mãnh liệt hơn lần trước.
Hơi thở trên người hắn trùm lên Nhung Âm một cách triệt để, y không còn chút sức nào phản kháng, chỉ có thể bị hắn dẫn dắt theo từng động tác, đến cả hơi thở cũng bị ép buộc theo tiết tấu của hắn.
Đợi đến khi Tông Chính Tiêu lại một lần nữa lùi ra, đôi mắt Nhung Âm đã thất thần, ngơ ngác mà mở miệng, như thể thiếu dưỡng khí khiến đầu óc trở nên mơ hồ.
Tông Chính Tiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt y từ đầu đến cuối, tựa như một con sói hoang đang trêu đùa con thỏ con bị đè dưới móng vuốt, chỉ chờ khoảnh khắc cơn đói trỗi dậy sẽ cúi đầu nuốt trọn vào bụng.
Phải một lúc lâu sau Nhung Âm mới hồi thần, lắp bắp mở miệng:
“Ngươi…”
Nhưng y vừa thốt ra một chữ, đã thấy Tông Chính Tiêu lại định hôn tiếp. Nhung Âm lập tức nghiêng đầu né tránh, vừa khàn giọng vừa vội vàng kêu lên:
“Ta sai rồi! Sai rồi! Đừng hôn nữa! Ta sắp c.h.ế.t rồi!”
Tông Chính Tiêu đưa tay xoay mặt y trở lại, ngữ khí bình tĩnh đến mức đáng sợ:
“Làm sao mà c.h.ế.t được? Nhìn ngươi xem, khí lực vẫn còn mười phần đầy đủ mà?”
“Hu hu, thực xin lỗi! Lần sau không dám trêu ngươi nữa đâu, ta sai rồi phu quân, ngươi tha thứ cho ta đi…”
Vì không muốn bị “hôn đến chết”, Nhung Âm dốc toàn bộ sức lực cùng thủ đoạn để cầu xin tha thứ.
Y chủ động ôm lấy cổ Tông Chính Tiêu, đưa mặt cọ cọ vào gương mặt hắn, giọng mềm nhẹ nũng nịu:
“Phu quân nhà ta là nam nhân nhân từ nhất thế gian, cũng khoan dung nhất, lớn lên lại tuấn tú vô cùng, đúng là bạn lữ tuyệt thế. Có thể cùng ngươi ở bên nhau, chính là phúc phận mà ta tu luyện suốt tám đời mới có được.”
Tông Chính Tiêu nhướng mày:
“Ngươi thật lòng nghĩ như vậy sao?”
Nhung Âm đáp không chút do dự:
“Thật mà, còn quý hơn cả châu báu!”
Tông Chính Tiêu trầm mặc một lúc. Trong lòng Nhung Âm có chút hoảng, sợ hắn lại “bắt lỗi không tha”, định bụng lại bị kéo đi lăn lộn thêm một trận nữa.
“Được,” Tông Chính Tiêu rốt cuộc mở miệng, “xem như ngươi thức thời, không hôn nữa.”
Nhung Âm nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười ngọt ngào:
“Ta biết ngay mà, phu quân ngươi là người tốt nhất…”
“Đổi sang cái này.” Tông Chính Tiêu đột nhiên chen lời, đồng thời đùi phải cũng chen vào giữa hai chân Nhung Âm.
Nhung Âm không ngờ đến lúc này mà cũng có thể xoay chuyển tình thế, y còn chưa kịp phản ứng, liền bị Tông Chính Tiêu kéo vào một cơn lốc xoáy lửa nóng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-63-lay-tay-do-eo.html.]
Ngày hôm sau, đúng như dự liệu Nhung Âm dậy trễ.
Tóc tai bù xù, y ngồi dậy từ trên giường, các cung nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu. Khi trông thấy nơi cổ áo y để lộ ra n.g.ự.c đầy vết đỏ, ai nấy đều không nhịn được mà đỏ mặt.
Bệ hạ cùng tiểu chủ tử tối hôm qua cũng quá kịch liệt rồi, các nàng ở bên ngoài còn nghe thấy tiếng khóc của tiểu chủ tử.
Nhung Âm vừa thấy nét mặt các nàng liền đoán ra ngay đang nghĩ gì, thế là dứt khoát giữ vẻ mặt nghiêm túc như không có chuyện gì, để tránh cả hai bên đều lúng túng.
Hôm nay Nhung Âm lại xuống bếp. Y căn cứ theo từng loại lá trà khác nhau, nghiên cứu ra các vị trà sữa khác biệt, chuẩn bị đầy đủ cho việc mở tiệm trà sữa.
Chế tác xong xuôi, Nhung Âm như thường lệ chia trà sữa cho mọi người trong Ngân Giao Viên và cả Tông Chính Tiêu, nhờ họ giúp mình chọn ra hương vị phù hợp nhất với số đông.
Tông Chính Tiêu vừa nếm trà sữa, vừa đưa cho Nhung Âm một phong tấu chương.
Nhung Âm mở ra xem, phát hiện đây là bản tấu của quản sự Hoàng trang dâng lên. Trong đó viết rõ toàn bộ lúa mì vụ đông đã được phơi khô, nghiền nhỏ rồi đóng bao, sau khi cân đo thì phát hiện năng suất bình quân mỗi mẫu đạt khoảng bốn thạch, so với trước kia chỉ có hai thạch thì đã tăng gấp đôi.
Đây là phần tổng kết của Nhung Âm, còn trên thực tế, nội dung trong tấu chương kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều. Quản sự ghi rõ từng tỉ lệ thu hoạch lúa mạch, số lượng bao đã đóng, lại thêm cả tâm trạng mừng rỡ và lời cảm tạ của các tá điền Hoàng trang đối với bệ hạ, tất cả đều được trình bày rõ ràng.
Thành quả này,l Nhung Âm đã dự đoán được từ ngày chứng kiến vụ thu hoạch, cho nên khi thấy kết quả thực sự y không lấy làm kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui mừng.
“Chúc mừng bệ hạ, mọi chuyện như nguyện.” Nhung Âm ôm quyền, hướng về phía Tông Chính Tiêu chúc mừng.
Trên mặt Tông Chính Tiêu nụ cười không thể kìm nén được, hắn vì quốc gia hưng thịnh, nay đã bước thành công bước đầu tiên:
“Đây đều là công lao của A Â.”
Nhung Âm lắc đầu:
“Công lao ta chỉ chiếm một nửa, chủ ý là ta đề ra, nhưng mọi việc đều là người khác làm.”
Tông Chính Tiêu nói:
“A Âm cứ yên tâm, ta đã phân phó xuống rồi, phần thưởng cần có, tuyệt đối không thiếu một ai.”
“Vậy ta thay mặt bọn họ cảm tạ bệ hạ trước.”
“Ta cũng thay mặt bọn họ, thay cả thiên hạ bá tánh cảm ơn A Âm.”
Nhung Âm cười bảo:
“Ngươi chọn giúp ta hương vị trà sữa ngon nhất, xem như tặng lễ cho ta là được rồi.”
Tông Chính Tiêu mỉm cười:
“Tất nhiên không phụ trọng trách.”
Bởi vì Nhung Âm cùng Lão Dương mỗi ngày đều nghiên cứu hương vị mới, mà nhóm người thường xuyên được thử nghiệm chính là các cung nhân trong Ngân Giao Viên, nên chẳng bao lâu họ phát hiện mình… hình như đã mập ra một vòng.
Nhưng nếu bảo họ từ bỏ bánh mì và trà sữa thì lại không nỡ.
Ngoài việc đồ ăn quá ngon, họ còn từng nghe người trong tiệm bánh mì nói, mỗi ngày bánh và trà sữa đều có giới hạn, người bên ngoài xếp hàng dài dằng dặc, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Còn ở trong Ngân Giao Viên, chẳng cần đưa tiền, không phải xếp hàng, ngày nào cũng có thể ăn, loại đãi ngộ đặc biệt này, có là đầu óc choáng váng họ cũng chẳng nỡ từ bỏ.
Vì thế những cung nhân vừa thích ăn vừa thích đẹp, đành mỗi ngày liều mạng làm việc, cố gắng tiêu bớt lượng nhiệt đã nạp vào người.
Nhung Âm thấy các nàng mỗi ngày như muốn tự hành xác tám trăm lần, cảm thấy khó hiểu liền hỏi rõ nguyên do. Biết được chân tướng rồi y không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha, vậy ta với đầu bếp Dương đúng là tạo nghiệp nặng thật rồi nha.”
Các cung nhân: “…”