Giang Tự Ảnh lập tức trở nên kích động, giọng điệu đầy uất hận: "Tỷ tỷ, dù tỷ   thích  đến , nhưng giờ   mang long thai của hoàng thượng,  tỷ  thể dùng thứ lụa là xông xạ hương độc hại để hãm hại !"
 
Ta tỏ vẻ mờ mịt, ngơ ngác hỏi : "Xạ hương gì cơ?"
 
Cố Lăng Duật còn  kịp lên tiếng, Giang Tự Ảnh  vội vàng cướp lời: "Thứ lụa tỷ đưa đến   xông xạ hương, vật chứng rành rành ở đây, tỷ còn  chối cãi ?"
 
"Hoàng hậu, nàng còn gì để giải thích?"
 
Cố Lăng Duật xoa xoa thái dương, vẻ mặt đầy vẻ nhức đầu. Ta  những tấm vân cẩm  vứt vương vãi  sàn, khẽ cụp mắt đáp lời: "Đợt vân cẩm , là khi thần  đang mang thai, hoàng thượng  sai  ban xuống, vô cùng trân quý. Nay còn sót  một ít, mấy ngày   tin quý phi   hỉ, thần  liền sai  mang đến. Về phần hương xông  lụa, thần  thực   ."
 
Cố Lăng Duật sớm  quên béng chuyện ,   nhắc đến xuất xứ của những tấm vân cẩm,  khẽ nhíu mày suy tư.
 
Giang Tự Ảnh vội vàng phản bác: "Đồ ngươi sai  mang đến,  ngươi   thể  ?"
 
Ta trầm ngâm một lát  : "Lần  đưa vật phẩm cho quý phi, là do một tay Lục Nhiêu bên cạnh  lo liệu. Lục Nhiêu?"
 
Lục Nhiêu lập tức quỳ rạp xuống  mặt Cố Lăng Duật, giọng điệu đầy sợ hãi: "Hoàng thượng, nô tỳ tuyệt nhiên   gì ạ."
 
Ta vội vàng lên tiếng bênh vực: "Chuyện  hẳn là  liên quan đến Lục Nhiêu."
 
Giang Tự Ảnh thấy ,   nức nở  níu lấy vạt áo Cố Lăng Duật: "Hoàng thượng..."
 
Cố Lăng Duật thương xót nàng, nhất thời giận dữ, vung tay hất đổ chén  bên cạnh.
 
"Điều tra cho trẫm!"
 
Chưa đầy nửa khắc ,   thị vệ trở về bẩm báo: "Hoàng thượng,  tìm thấy một hộp hương xông trong phòng của Lục Nhiêu."
 
Cái hộp   chế tác vô cùng tinh xảo, chỉ cần  thoáng qua cũng  là vật phẩm giá trị, tuyệt đối  thể là đồ dùng cá nhân của một cung nữ như Lục Nhiêu.
 
Lục Nhiêu vốn dĩ còn hùng hồn thề thốt,   thấy chiếc hộp , sắc mặt liền tái mét, hoảng loạn tột độ: "Đây... đây  ...?"
 
Nàng  bỗng nhiên nghẹn lời,   tiếp  nữa. Cố Lăng Duật liếc mắt  chiếc hộp, cũng thoáng giật , nhưng  nhanh  lấy  vẻ mặt lạnh lùng: "Ngươi còn  giảo biện? Mau lôi ả  ngoài!"
 
Lục Nhiêu  lóc thảm thiết: "Nương nương cứu nô tỳ, nô tỳ thật sự   gì cả!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-hau-trung-sinh/5.html.]
 
Thấy Lục Nhiêu sắp  oan uổng,  liền lớn tiếng ngăn cản: "Dừng tay!"
 
Thị vệ  bên cạnh thấy sắc mặt hoàng thượng càng lúc càng lạnh lẽo, liền khựng  một chút.
 
Ta vội vàng hỏi Lục Nhiêu: "Lục Nhiêu, ngươi  thật , thứ hương xông  từ  mà ?"
 
"Nô tỳ..."
 
Thấy nàng  ấp úng   nên lời,  liền : "Hôm nay ngươi nếu   rõ ràng,  cũng  thể cứu  ngươi."
 
Giang Tự Ảnh thấy   cứu Lục Nhiêu, liền nức nở : "Chính là nàng   hãm hại thần ! Hoàng thượng!"
 
Cố Lăng Duật lạnh lùng  lệnh: "Lập tức xử tử!"
 
Thị vệ  dám chậm trễ thêm nữa, Lục Nhiêu tóc tai rũ rượi, nước mắt giàn giụa cố gắng giãy giụa.
 
Mắt thấy sắp  lôi  khỏi điện, nàng  liền lớn tiếng kêu lên: "Không  ! Không  ! Thứ hương  là do Tô công công đưa cho ! Không  dùng cho quý phi, mà là cho hoàng hậu..."
 
Cố Lăng Duật quát lớn: "Đưa  ngoài!"
 
"Đứng !"
 
Ta ngăn cản đám thị vệ,  thể tin  tai  mà hỏi: "Ngươi   gì?"
 
Lục Nhiêu  rạp  mặt đất, hồi lâu  mới khẽ bật  tiếng  khanh khách.
 
Nàng   lẽ   dù thế nào cũng  thể sống sót, bộ dạng như phát điên, hung ác chỉ thẳng  Tô Liễm: "Ha ha ha ha, là Tô Liễm! Chính   đưa cho ! Hắn  thứ hương  là từ bên ngoài cung mang ! Thứ hương  cũng   dùng cho quý phi, mà là cho hoàng hậu nương nương!"
 
Nàng  liếc   một cái, vẻ mặt dần bình tĩnh , bò về phía , dùng sức nắm chặt lấy vạt áo .
 
"Nương nương, là    với . Là Tô Liễm ,  khi  sảy thai, sẽ nâng đỡ  để con trở thành  của hoàng thượng."
 
Nàng  nghẹn ngào : "Là    ma quỷ ám ảnh ."