Lúc , cơn buồn ngủ đang kéo đến, mí mắt  trĩu nặng. Thanh Ly đột nhiên hốt hoảng chạy từ ngoài cửa . Nàng vốn là  điềm tĩnh, thận trọng, đây là  đầu tiên  thấy nàng bộ dạng như , trái tim  liền thắt  vì lo lắng.
 
"Chuyện gì ?"
 
"Nương nương..." Thanh Ly nghẹn ngào, đôi mắt ngấn lệ: "Tướng quân và đại công tử...  chiến thắng !"
 
"Phụ  và ca ca...   thương chứ?"
 
"Nương nương yên tâm,  nhà truyền tin đến, đại công tử chỉ  thương ngoài da chút ít, đặc biệt dặn dò  nghiêm trọng, để   cần  lo lắng."
 
Thanh Ly vui mừng : "Lần , chuyện Giang gia cấu kết với man di ở Bắc Cương   chứng cứ xác thực, tướng quân và đại công tử đích  áp giải bọn tội phạm về kinh, nửa tháng  sẽ đến kinh thành."
 
Lúc ,  mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng, nhưng chỉ lát , đôi mắt cũng trở nên cay xè.
 
Mấy tháng qua,  thường xuyên lo lắng về chuyện , đêm nào cũng trằn trọc  ngủ, hết đêm  đến đêm khác gặp ác mộng kinh hoàng.
 
Giờ đây, cuối cùng  chuyện cũng   đổi .
 
Chớp mắt, nửa tháng  trôi qua.
 
"Nương nương, đại công tử đến !"
 
Ta  thấy giọng Thanh Ly từ ngoài cửa vọng , liền lập tức  dậy chạy .  ngay tại ngưỡng cửa,   va  đại ca đang vội vã bước  trong.
 
Khuôn mặt  đầy râu,  thể thấy rõ là  khi  kinh vẫn  kịp tắm rửa, chải chuốt, cả  mang theo  lạnh của gió sương, nhưng   chẳng cảm thấy chút lạnh lẽo nào.
 
Thêm  đó, tính cả kiếp ,   bao nhiêu năm trời   gặp  phụ  và đại ca. Giờ đây,  thứ  mắt khiến  ngỡ như  cách một thế hệ.
 
"Ca ca..."
 
Nhớ  kiếp , khi nhận  tin dữ phụ  và  trưởng tử trận nơi biên ải,   cất tiếng gọi, nước mắt  tuôn rơi như thác đổ.
 
Thuở thiếu thời,  sống phóng khoáng, tự do tự tại, tất cả đều nhờ  cha luôn che chở và đại ca âm thầm bảo vệ phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-hau-trung-sinh/8.html.]
 
Hắn  từng thấy  rơi lệ như , vẻ mặt đau lòng xoa nhẹ những giọt nước mắt  má : "Khổ  Vãn Vãn ."
 
Giờ đây, khi  trở về bên cạnh  ,  mới  thể trút hết những uất ức, tủi hờn mà hai kiếp    gánh chịu.
 
Dưới sự an ủi dịu dàng của đại ca,   nhanh chóng lấy  bình tĩnh.
 
"Phụ   ?"
 
"A Vãn yên tâm, phụ  đang cùng hoàng thượng bàn bạc công việc, nên  đến đây ."
 
Trong ánh mắt đại ca thoáng hiện một tia giận dữ: "Lần  Giang gia cấu kết với ngoại bang, suýt chút nữa  hại chúng  rơi  vòng vây nguy hiểm. Nếu   sớm  phòng , e rằng  sớm vong mạng nơi chiến trường, chuyện  tuyệt đối  thể dễ dàng bỏ qua như ."
 
Ta khẽ gật đầu,  cất tiếng hỏi: "Đại ca  tò mò vì      chuyện  ?"
 
Hắn   hồi lâu,  đột nhiên vỗ mạnh  đầu  một cái: "Muội coi  là kẻ ngốc ? Nhất định là ngươi ở trong cung chịu nhiều ấm ức, nên mới phát hiện  sự bất thường của Giang gia."
 
Sau đó,   nghiêm nghị : "Vãn Vãn yên tâm, bất luận là khi nào, chỉ cần là lời  , đại ca đều tin tưởng."
 
Nghe những lời ,  liền bật  rạng rỡ bên cạnh đại ca. Từ đó về ,   còn bất cứ mối lo ngại nào nữa. Bởi vì bất luận    gì, gia đình  sẽ mãi mãi tin tưởng và ủng hộ  từ phía .
 
Chuyện cấu kết với ngoại bang,  sự ép buộc của phụ , Giang gia  nhanh   tru diệt cả tộc.
 
Mượn cơ hội , bè đảng của Giang gia  lật tẩy và trừng trị, thế lực mà Cố Lăng Duật dày công xây dựng bấy lâu nay chẳng còn  bao nhiêu.
 
Giang Tự Ảnh mang trong  cốt nhục hoàng tộc, nhiều  khẩn cầu hoàng thượng tha thứ, nhưng vẫn  giam lỏng tại cung Tê Hà.
 
Cuối cùng, nàng  lấy cớ tuyệt thực, đòi gặp mặt hoàng thượng. Cố Lăng Duật hiện giờ đang sứt đầu mẻ trán vì bao nhiêu chuyện, đương nhiên chẳng còn tâm trí nào để bận tâm đến nàng.
 
Ta  là hoàng hậu, lẽ   đến thăm hỏi nàng một phen.
 
Giang Tự Ảnh cứ ngỡ hoàng thượng  đến,   đầu  thấy , ánh mắt liền tóe lửa hận thù.