Năm Kiến An thứ 15, sức khỏe của Tạ Thịnh  còn  như ,  cũng ít khi thượng triều. Một cơn mưa thu  đó khiến Tạ Thịnh, vốn thường xuyên chìm đắm trong trạng thái mơ màng, hiếm hoi lâm  cảnh mất ngủ.
Khi Tạ Lệnh Hà đến,  đang xoa bóp huyệt thái dương.
"Phụ hoàng   ngủ  ạ?"
Hắn sững  một chút,  thấp giọng : "Trẫm mơ thấy nàng  thương."
Gần đây, biên cương  nhiều biến động, ngay cả ám vệ cũng mất liên lạc.
"Phụ hoàng  quan tâm đến di mẫu như ,   giữ  ở  bên ?"
Tạ Thịnh  mảy may để ý: "Chính vì quan tâm nàng, nên  cho nàng tất cả những gì nàng mong , bao gồm cả tự do."
Hiện tại, Thái tử giám quốc, triều đình cũng   gì xáo trộn. Mỗi ngày, Tạ Thịnh chỉ quanh quẩn ở ao cá cho cá ăn, hoặc  trong ngự thư phòng  chữ. Cuộc sống tuy an nhàn hiếm , nhưng nha đầu từng hứa sẽ trở về thăm    về dù chỉ một  trong suốt một năm qua.
Những năm gần đây, thế sự cũng  yên bình, nơi  thì động loạn, nơi  thì thiên tai. Nàng bận rộn chạy khắp nơi. Nghe , hai năm qua nàng  xây dựng  ít trường học, cả nam lẫn nữ đều  thể  học.
Triều đại  vốn cho phép nữ tử  triều  quan, nhưng  lượng   ít. Các gia tộc thế gia cũng  cho phép nữ nhi nhà  xuất đầu lộ diện, trong khi nữ tử dân gian    tiền  học. Thành , chuyện nữ tử  quan chỉ là một điều luật mang tính hình thức.
 nàng thì khác. Nàng cho trẻ nhỏ  học miễn phí,  chỉ học nghề mà còn  học chữ. Nếu   năng khiếu học tập, thì học một nghề cũng  thể mưu sinh.
Đối với Tây Nhung, nàng    áp bức, mà lan truyền Nho học  phương diện văn hóa, mở rộng giao thương  phương diện kinh tế. Hai nước dần hòa hợp,  xảy  thêm bất kỳ bất  nào.
Nàng  bận, bận rộn  những điều thiết thực cho bách tính. Nàng từng  bọn họ cứ   vai trò của một quân vương, thì nàng cũng sẽ  tròn bổn phận của một thần tử.
Một đứa trẻ thông minh và thiện lương như thế,   khỏi cảm thấy tự hào. Hắn nghĩ rằng bản   cũng  chút tài cán trong việc dạy .
Nếu  vì sức khỏe  cho phép,  cũng  đến biên cương, để tận mắt ngắm  thành trì mà nàng tự tay kiến tạo.
Thân thể Tạ gia vốn  , phụ hoàng  như , bản   cũng thế. Tạ Lệnh Hà   liệu  khá hơn chút nào . Khi xưa, Tạ Lệnh Hà từng tội nghiệp  rằng bản    con ruột của .
Phản ứng đầu tiên của  khi đó là: "Phải    thì   ? Ngươi chỉ cần  một vị hoàng đế  là !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-hoang-hau-lgsr/chuong-10.html.]
Lúc đó,  còn âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu   con ruột của , thì  lẽ thằng nhóc sẽ sống lâu hơn một chút.
Thu Vũ Miên Miên
Về , khi Quốc trượng từ chức, ông  mới  rằng năm đó nguyên hậu vì  đề phòng Vương gia ở Lang Gia nên  giả vờ rằng  mang thai. Tạ Lệnh Hà là con của Thần Phi, năm đó Hoàng hậu vốn  từng mang thai.
Tin  là: Đứa trẻ  là con ruột của .
Tin  là: Di truyền gen từ .
Hắn cảm thấy cần  nhắc nhở Lệnh Hà chú ý nghỉ ngơi, nếu  khi còn trẻ mà  thể  suy kiệt thì  .
Suy nghĩ miên man,   cảm thấy buồn ngủ. 
Hắn dựa  lan can, khẽ nhắm mắt.
Trong mơ,  trở về những năm tháng còn trẻ. 
Khi đó, để điều tra sự việc của phế Thái tử mà    theo dấu vết đến Việt gia. Để xua tan nghi ngờ của phế Thái tử nên  mới    ái mộ tiểu thư Việt gia.
 phế Thái tử vẫn  yên tâm, phái  ám sát .
Hắn  thương, bất tỉnh  đất, bên tai vang lên một giọng : "Tỉnh  , Niệm Niệm sẽ đưa  trở về."
Tiếng chuông báo tang của hoàng đế vang lên trong hoàng thành  ngày hôm đó.
Thời đại của Tạ Thịnh  kết thúc trong một ngày thu bình thường đầy vội vã.
Hắn  đợi  đứa trẻ của , nhưng   thấy sự tái sinh của quốc gia.
Đó là... món quà Niệm Niệm mang đến.
(Hoàn.)