Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 320

Cập nhật lúc: 2025-11-23 09:11:03
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà lão thấy ba chữ "Tống thợ săn", sắc mặt liền đổi, thôn Hạnh Hoa tuy sống dựa chân núi, nhưng săn bắn, duy nhất thể gọi là thợ săn chỉ đó năm xưa, hơn nữa còn họ Tống.

Những đến để tế bái ông ? Liệu là đứa bé lạc năm xưa tìm về ? Liệu đến để trả thù? Lòng bà lão chút bất an, cảnh giác Tống Tân Đồng, “Thôn chúng thợ săn nào họ Tống, các ngươi tìm nhầm chỗ ? Những thôn dân bên núi đều săn bắn, các ngươi là qua bên núi tìm thử xem?”

Tống Tân Đồng nhíu mày, coi bọn họ là kẻ ngốc .

Lúc , một đứa bé đeo chiếc giỏ nhỏ lưng ngang qua, thấy cuộc đối thoại của hai , : “Bà nội Mã, trí nhớ của bà càng ngày càng kém , mộ của Tống thợ săn ở núi đó.”

Mặt bà lão lập tức biến sắc, mắng: “Thằng ranh con ngươi cái quái gì, đó là ông .”

Đứa bé tin bà , về phía Tống Tân Đồng: “Ta , , dẫn các .”

Tống Tân Đồng đứa bé đen nhẻm như con khỉ , tuổi tác cũng xấp xỉ Đại Bảo, lập tức thấy nó đặc biệt hiểu chuyện đáng yêu, “Vậy phiền ngươi dẫn chúng .”

Đứa bé vẫy tay, kêu gọi bọn họ thôn, “Các theo .”

Đi loanh quanh một hồi, cuối cùng dừng ở vị trí chân núi, đứa bé chỉ con đường nhỏ lên núi, “Cái nhà nát là của Tống đồ tể, nhà chính là mộ của bọn họ.”

“Ngươi cũng khá nhiều đấy.” Tống Tân Đồng .

Đứa bé hì hì, “Lúc theo A gia lên núi đốn củi, A gia chỉ cho xem.”

“Vậy đa tạ ngươi.” Tống Tân Đồng lời cảm ơn, đợi đứa bé chạy , mấy liền lên núi.

Trải qua hơn ba mươi năm mưa gió, ngôi nhà sớm còn hình dáng, chỉ còn hai bức tường đất sập hết, bên trong cỏ dại mọc um tùm, dây leo chằng chịt, còn tìm thấy lối nữa .

Đại Nha cầm con d.a.o rừng chuẩn sẵn xe phát quang cỏ dại.

“A tỷ, nhà còn nữa .” Đại Bảo với giọng buồn bã, “Chúng nên đến sớm hơn.”

“Không ở quá lâu nên nó .” Tống Tân Đồng khu đất bỏ hoang , đây hẳn là ba gian nhà đất, hơn nữa bên trong còn trộn lẫn đá tảng, nghĩ cuộc sống của A gia bọn họ lúc đó hẳn là cũng quá tệ.

Nếu tai họa , bây giờ chắc chắn con cháu đầy nhà, cả gia đình sống hạnh phúc hòa thuận ở nơi .

“A tỷ, A gia là thợ săn ?” Nhị Bảo nghiêng đầu hỏi.

Tống Tân Đồng gật đầu: “Ừm.”

“Vậy A gia và Đại Nha tỷ tỷ ai lợi hại hơn?” Nhị Bảo hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-320.html.]

Đại Bảo : “Chắc chắn là A gia lợi hại hơn.”

Nhị Bảo nghĩ nghĩ, “Đệ cũng thấy A gia lợi hại hơn, A phụ là do A gia sinh , A phụ cũng lợi hại, A gia càng lợi hại.”

“Ừm.” Tống Tân Đồng thấy Đại Nha dọn sạch một con đường nhỏ, theo về phía ngôi nhà.

Đại Nha tìm kiếm một lúc, chỉ hai mô đất, “Cô nương, ở đây.”

Tống Tân Đồng theo hướng tay nàng chỉ, thấy hai mô đất phía cắm vài cành tre, cành tre còn những cây nến đỏ cháy hết, màu sắc phai, nhưng mơ hồ vẫn thể thắp Thanh Minh.

“Sẽ là ai đây?” Tống Tân Đồng Lục Vân Khai, “Có nhà đẻ của A nãi ?”

“Nếu nàng , chúng sẽ hỏi thăm thêm.” Lục Vân Khai cầm d.a.o rừng giúp chặt bỏ đám cỏ dại cao một thước mộ, Tống Tân Đồng cũng giúp nhổ, lâu dọn sạch sẽ.

Hai mô đất nhỏ thấp, giống mộ nữa, lòng Tống Tân Đồng buồn bã, “Chúng tìm một vị thầy đến tu sửa nơi , thế trông tươm tất.”

“Được.” Lục Vân Khai đồng ý.

Tống Tân Đồng gọi hai song sinh , bảo chúng đến quỳ lạy dập đầu, hai đứa vẻ nghiêm túc, “A gia, A nãi, chúng cháu đến thăm hai , đây chúng cháu hai , bây giờ , sẽ thường xuyên đến thăm hai , chúng cháu đốt thêm nhiều vàng mã cho hai , hai lấy mua đồ ăn ngon, nếu thì mua cho A phụ A nương một chút…”

Tống Tân Đồng hành động của hai , khỏi lau nước mắt, mong rằng gia đình các thể đoàn tụ ở đó, phù hộ cho hai song sinh khỏe mạnh trưởng thành, phù hộ cho chúng tiền đồ.

Lục Vân Khai thấy mắt nàng hoe đỏ, lấy khăn tay cho nàng lau mắt, “Không , ở đây .”

“Ừm.” Tống Tân Đồng tựa Lục Vân Khai, im lặng hai ngôi mộ, gì nữa.

Tế bái xong xuôi, mấy mới dậy sang một bên, Tống Tân Đồng khu rừng rậm rạp và ngọn núi hùng vĩ phía , trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn khó tả.

“A tỷ, chúng luôn ? Chúng còn ?” Nhị Bảo đỏ mắt hỏi.

“Hôm nay cứ như , buổi chiều tới trấn tìm thợ đến tu sửa mộ phần cho A gia và A nãi, chắc là còn ở vài ngày.” Tống Tân Đồng .

“Ồ.” Nhị Bảo đầu vẫy tay chào hai ngôi mộ, “A gia A nãi, ngày mai chúng cháu đến thăm hai , gì thì với cháu, cháu sẽ mang đến cho.”

Tống Tân Đồng bật , thật là chọc , “Thôi , xuống thôi.”

Mấy đến bên cạnh ngôi nhà bỏ hoang, thì thấy đứa bé trai ban nãy dẫn theo một ông lão và hai đàn ông ba mươi tuổi vội vã lên.

Tống Tân Đồng bùn đất và cỏ dại dính chân mấy đàn ông, hình như từ ruộng nước về kịp rửa chân, vội vàng đến gì?

Đứa bé trai thấy bọn họ liền lớn tiếng kêu lên: “A gia, chính là bọn họ.”

Loading...