Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-11-23 15:18:57
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Tân Đồng: “Nếu ai hỏi thăm, các ngươi cứ với họ như .”

Chu Đại Nương do dự một chút: “Thế còn nếu là nhà họ Hứa?”

Tống Tân Đồng một tiếng: “Họ khấu đầu nhận , tự nhiên cũng sẽ so đo nữa, chỉ cần họ gây sự với .”

“Họ chắc chắn dám nữa .”

Tống Tân Đồng : “Còn nữa, mộ phần của A Gia họ xin phiền Chu A Gia các trông nom giúp. Dù cách xa, đến ngày lễ Tết còn phiền các giúp đốt ít vàng mã.”

“Được, chúng đều để tâm.” Chu Đại Gia gật đầu.

“Vậy chúng xin cáo từ .” Tống Tân Đồng xoa đầu Vịt Con và các cháu: “Sau rảnh thì đến nhà chúng tìm Đại Bảo và Nhị Bảo chơi.”

“Vâng.” Vịt Con liên tục gật đầu.

Nha Đầu họ thắng ngựa xong, Dương Thụ cũng chất hơn trăm con thỏ lên xe ngựa. Tống Tân Đồng họ cũng lên xe.

Hai song sinh ghé sát cửa sổ xe vẫy tay với Vịt Con và các cháu, lớn tiếng gọi: “Vịt Con, các ngươi đến tìm chúng đó nha.”

Vịt Con lớn tiếng đáp ‘’.

Xe ngựa dần xa, Tống Tân Đồng cạnh Lục Vân Khai, đón gió về phía : “Ta lén để cho Chu A Gia họ năm mươi lượng bạc, coi như cảm tạ họ bao năm nay giúp đốt vàng mã thắp hương cho A Gia .”

Đương nhiên là lén lút để , đợi đến tối nhà họ Chu phát hiện cũng tìm để trả .

“Sao để nhiều hơn một chút?” Lục Vân Khai hỏi.

“Ta nghĩ tới, nhưng thấy nhiều quá đối với họ cũng .” Tống Tân Đồng dựa Lục Vân Khai: “Chúng đến trấn trả phòng khách điếm luôn? Tối nay ngủ ?”

“Nàng quên hôm nay là ngày lễ gì ?” Lục Vân Khai hỏi nàng.

“Lễ gì?” Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút, mùng bảy tháng bảy: “Ồ, là Thất Tịch, quên mất.”

Lục Vân Khai: “Chúng huyện thành đón Thất Tịch.”

Tống Tân Đồng ‘ừm ừm’ hai tiếng, vô cùng mong chờ đến huyện thành.

Vừa về đến khách điếm, bà chủ khách điếm vội vàng chạy đón: “Lục công tử, Tống phu nhân, các vị về .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-339.html.]

“Bà chủ ?” Tống Tân Đồng hỏi.

Không đợi bà chủ , mấy ở bàn gần cửa nhanh chóng vây : “Ngươi là cháu gái của Tam ?”

☆, Chương Hai Trăm Sáu Mươi Tư: Vu Oan Ngược Lại

Mấy xông đến vây quanh, dọa Tống Tân Đồng vội lùi hai bước. Nha Đầu lập tức xông lên phía , giơ tay chặn mấy đó , lớn tiếng quát: “Các ngươi ? Xúc phạm đến cô nương và thiếu gia nhà chúng , đ.á.n.h các ngươi đó!”

Mấy khí thế của Nha Đầu dọa sợ, lùi hai ba bước. Người đàn ông lớn tuổi đầu hì hì với Tống Tân Đồng, lộ hàm răng vàng hoe vô cùng khó coi: “Đừng sợ, là Đại Cữu Công của ngươi, đặc biệt đến tìm các ngươi.”

Người đàn ông gầy gò hơn bên cạnh cũng phụ họa: “Ta là Nhị Cữu Công của ngươi.”

Hai phụ nữ phía cũng theo: “ đúng đúng, chúng là Đại/Nhị Cữu Bà của ngươi.”

Tống Tân Đồng nhíu mày đ.á.n.h giá mấy . Họ mặc quần áo vá chằng vá đụp, chân dép rơm bện bằng cỏ khô, chân còn dính ít bùn đất và rơm rác.

Người tự xưng là Đại Cữu Bà bụng kêu ùng ục, khách khí sai bảo nàng: “Chúng đợi các ngươi lâu , chạy đường xa đến đây còn ăn cơm, ngươi bảo bà chủ cho chúng chút gì ăn .”

Trước khi Tống Tân Đồng về, mấy bảo bà chủ , nhưng bà chủ quen họ, ai họ thích nhà họ Tống , nhỡ xong trả tiền thì ?

Bây giờ thấy nhà họ Tống dường như căn bản quen mấy , bà chủ càng khó xử Tống Tân Đồng họ, chờ câu trả lời của họ.

“Chỉ ăn, ăn, ăn.” Lưu Đại trừng mắt vợ một cái, nịnh nọt với Tống Tân Đồng: “Ngươi trông thật giống Tam , chúng nhận các ngươi , xinh giống hệt Tam . Bây giờ các ngươi cuối cùng cũng về , thật là quá, quá!”

Tống Tân Đồng nhíu mày: Nói bậy, Bà Thu họ đều nàng trông đặc biệt giống A Nương.

Lưu Nhị cũng phụ họa: “ , xinh giống hệt Tam .”

Trông xinh giống là giống ư? Trên đời nhiều xinh mà. Tống Tân Đồng lạnh nhạt : “Bà chủ, quen họ, bà xử lý thế nào cũng .”

“Nàng lên lầu , để giải quyết.” Lục Vân Khai dỗ Tống Tân Đồng bảo nàng lên lầu. Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút gật đầu, nàng kéo hai song sinh định lên phòng trọ lầu.

mấy bước, Lưu Đại họ lời Tống Tân Đồng liền bất mãn, lớn tiếng gào thét: “Gì mà quen ? Chúng là Cữu Công Cữu Bà của ngươi, ngươi nhận chúng ? Chẳng qua là chút tiền nhỏ thôi mà? Liền nhận chúng thích nghèo quê ?”

Đường phố buổi chiều vốn nhiều , Lưu Đại ầm ĩ lên, những còn ở trong phố đều chạy , vây kín bên ngoài. Có còn cầm một nắm hạt dưa c.ắ.n xem, chỉ thiếu một ấm nữa thôi.

Người vây xem : “Các ngươi tiền cũng nên như chứ...”

Thấy đều về phía , Lưu Đại càng sức kêu la: “Các ngươi thật là gì, tự tiền thì thèm quan tâm đến chúng thích nghèo khó nữa. Chúng chạy đường xa đến tìm ngươi, mà ngay cả bữa trưa cũng cho chúng ăn. Người nhà họ Tống các ngươi thật là đồ vong ân bội nghĩa, ngay từ đầu...”

Tống Tân Đồng nổi giận, đối diện trực tiếp: “Biết ngay từ đầu cái gì? Năm xưa các ngươi vứt bỏ A Đa mới sinh , các ngươi nghĩ đến A Đa là cháu trai ruột của các ngươi ? Các ngươi những chăm sóc nó, còn tham ô chút bạc vụn của A Gia họ để ! Vứt cha ở nơi đó, đói đến suýt tắt thở. Nếu cứu nó, nó c.h.ế.t ba mươi mấy năm .”

Loading...