Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-11-24 12:30:24
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đại nhân, nếu thích, cứ thường xuyên đến chơi là .” Giang Minh Chiêu hì hì : “Lần thời gian nhiều, nếu thời gian dài hơn, lẽ còn săn hươu là hổ trắng.”

Tri phủ đại nhân ha hả : “Sau nếu cơ hội sẽ đến!” Nói đoạn về phía Lục Vân Khai mà ông thưởng thức: “Hôm nay thời gian còn sớm nữa, chúng xin cáo từ .”

“Học trò xin tiễn Đại nhân.” Lục Vân Khai giơ tay chỉ bên ngoài, tư thế mời.

Tống Tân Đồng từ tiểu sảnh bên cạnh bước , cũng theo tiễn khách.

“Hôm nay đa tạ Lục phu nhân thịnh tình khoản đãi.” Mưu sĩ bên cạnh Tri phủ đại nhân chắp tay : “Món ăn ngon.”

“Chỉ là món ăn gia đình, đáng để ngài khen ngợi như .” Tống Tân Đồng đáp lễ, thêm vài lời khách sáo ngoài nữa.

Dân phong Đại Chu tuy cởi mở, nhưng tuyệt đối chuyện phụ nữ tiễn khách tận xa.

Tống Tân Đồng dặn dò Lục Vân Khai đôi câu, đồ vật đều đưa đến bến đò , bảo nhớ nhắc nhở một tiếng.

Lục Vân Khai tâm ý của thê tử, liền nhiều, theo xe ngựa của Tri phủ đại nhân tiễn họ khỏi thôn, đến đầu thôn, liền gặp các thôn dân trong thôn, mỗi đều xách trứng gà, nấm cùng các loại rau khô như rau dương xỉ hái từ mùa xuân đến để tiễn đưa.

“Đại nhân hãy nhận lấy.”

“Đại nhân, đều là đồ nhà chúng tự .”

“Đại nhân, đây là trứng gà nhà chúng đẻ, ngon.”

...

“Mọi mau nhận .” Tri phủ đại nhân đây đều là đồ dân chúng dành dụm để bán lấy tiền, thể nhận những thứ .

“Đại nhân cứ nhận lấy , đều là hái trong núi, tốn tiền .”

Đại nhân, nếu nhờ Đại nhân , chúng còn kẻ oan uổng nữa.”

Đại nhân, đa tạ Đại nhân minh xét, là thanh thiên đại lão gia...”

“Đây đều là việc bản quan nên !” Tri phủ đại nhân khước từ hết đến khác: “Các ngươi giữ mà bán lấy tiền lo liệu gia đình.”

Tri phủ đại nhân khó khăn lắm mới thoát khỏi sự vây quanh của những dân nhiệt tình, một đường về phía bến đò.

Mưu sĩ: “Đại nhân một lòng vì dân, dân chúng đều ơn .”

Tri phủ đại nhân thở dài một , ông tham hại, thành tích tính là lắm, tính là quan gì, cũng mang quá nhiều lợi ích cho dân chúng, chỉ là để họ xâm hại mà thôi, phàm là quan lương tâm đều thể điều .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-433.html.]

Mưu sĩ thấy Tri phủ đại nhân chuyện trong lòng, liền thêm nữa, chỉ đợi đến bến đò mới : “Đại nhân, bến đò đến.”

Thuyền cập bến, một thương nhân đang chất hàng lên, đợi gần xong, đoàn Tri phủ đại nhân mới lên thuyền, cùng còn Giang Minh Chiêu và những khác, cùng với Trần Cường Sinh và Lưu Phú Quý áp giải về Lĩnh Nam.

Trước khi Giang Minh Chiêu bước lên thuyền, Lục Vân Khai gọi sang một bên: “Lần đa tạ ngươi.”

“Giữa chúng còn cần những lời ?” Giang Minh Chiêu vì chuyện đây, trong lòng Lục Vân Khai vẫn còn chút vướng mắc, nhưng quen với vẻ mặt lạnh nhạt của , liền cảm thấy gì, hơn nữa cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa họ.

Lục Vân Khai vỗ vai : “Tóm , đa tạ.”

Giang Minh Chiêu kinh ngạc, cảm thấy bạn hiền hôm nay chút khác biệt, dường như thiết hơn một chút, nhưng kịp suy nghĩ thấu đáo, Lục Vân Khai : “Tân Đồng chuẩn một ít thực phẩm tươi mới cho các ngươi, hẳn là đặt khoang thuyền của các ngươi , còn gà rừng và dê các ngươi săn , đều sạch, mang lên , còn việc phân chia thế nào thì đó là việc của các ngươi.”

“Vẫn là , còn quên chuẩn đồ cho .” Giang Minh Chiêu .

“Tân Đồng đương nhiên là .” Lục Vân Khai vô điều kiện khen thê t.ử : “Sau chuyện ăn ngươi đừng ép giá nữa.”

Giang Minh Chiêu nghẹn lời: “Anh em ruột cũng tính toán rõ ràng, cũng kiếm tiền chứ.”

“Nói như thể ngươi kiếm chút nào .” Lục Vân Khai liếc thuyền: “Ngươi , về đây, Tân Đồng còn ở nhà đợi .”

Giang Minh Chiêu Lục Vân Khai xong liền bỏ , đúng là kẻ vô nhân tính!

Lục Vân Khai về đến nhà, Tống Tân Đồng đang ngâm chân, thấy về, vội hỏi: “Sao về sớm , tưởng còn đợi một lát.”

“Họ lên thuyền liền về.” Lục Vân Khai cầm một chiếc khăn bên cạnh lau chân cho Tống Tân Đồng: “Hôm nay mệt cả ngày , sớm nghỉ ngơi .”

“Thiếp , buồn ngủ lắm.” Tống Tân Đồng dịch bên trong giường hai bước, nhường một chỗ: “Hôm nay và Tri phủ đại nhân , thấy ông dường như vui vẻ.”

“Nói về chuyện săn bắn, Tri phủ đại nhân thích săn bắn, là cảm thấy như trở về thời còn trẻ.” Lục Vân Khai dựa mép giường, thả màn xuống, gian nhỏ bên trong màn đèn dầu bên ngoài chiếu mờ ảo, vô cùng ấm cúng.

“Tri phủ đại nhân thật là lợi hại, ngờ con dê đó là Tri phủ đại nhân săn .” Tống Tân Đồng chân thành khen ngợi: “Trông ông cứ như một thư sinh nho nhã chỉ thông văn chương.”

Lục Vân Khai giải thích: “Tri phủ đại nhân là đào tạo từ thư viện lớn ở Kinh thành, trong thư viện lớn thư sinh thông văn chương cũng học cưỡi ngựa b.ắ.n cung.”

“Vậy phu quân ?” Tống Tân Đồng nhớ Lục Vân Khai Lục phụ dạy dỗ, hề học ở thư viện.

Lục Vân Khai : “Biết một chút, tinh thông lắm.”

“Bảo Đại Nha dạy , kỹ thuật săn b.ắ.n của nàng giỏi lắm.” Tống Tân Đồng lập tức ngẩng đầu , mắt sáng rực .

“Để nàng dạy Đại Bảo chúng, thì cần.” Lục Vân Khai .

Tống Tân Đồng nhíu mày đồng tình: “Chàng đừng quá cổ hủ, nàng tuy là nữ tử, nhưng kỹ thuật thật sự .”

Loading...