Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 551
Cập nhật lúc: 2025-11-24 15:03:46
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-11-24 15:03:46
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Tống Tân Đồng : “Các con về? Vậy cha và nương về ?”
“Được.” Hoa Quyến nghĩ ngợi gì mà gật đầu.
Tống Tân Đồng cạn lời, ham chơi đến mức cần cha nương nữa, liếc Lục Vân Khai: “Xem nhi t.ử kìa.”
Lục Vân Khai cũng vô cùng bất đắc dĩ, hai nhi t.ử căn bản hiểu ý nghĩa của sự chia ly, giống Nhuẫn Nhuẫn tin cha quan ở nơi xa, về kinh thành cùng các nàng, liền lén lút trốn lau nước mắt.
Để tránh hai quấy rối, Lục Vân Khai giải thích cho hai đứa: “Các con ở đây sẽ lâu gặp cha nương .”
“Lâu bao nhiêu ạ?” Màn Thầu nghĩ nghĩ, hỏi.
Tống Tân Đồng giải thích thế nào, một năm, hai năm, là ba năm? Nàng cũng chắc chắn.
“Lâu hơn cả chúng thuyền về nhà ?” Màn Thầu hỏi.
“Ừm, còn lâu hơn.” Màn Thầu trong lòng chút thoải mái, nhưng cảm thấy trong thôn vui, “Vậy thể mau một chút đến đón chúng con ?”
“Chúng sẽ cố gắng hết sức.” Tống Tân Đồng sờ lên má Màn Thầu, sợ sự thật hai đứa chắc chắn sẽ lóc thôi, nên bèn dối một chút, “Vậy các con cứ ở đây với tổ mẫu nhé? Đợi một thời gian nữa hẵng về kinh thành ?”
Hoa Quyến nghĩ nhiều, chỉ thể tiếp tục ở thôn chơi, vui vẻ liên tục gật đầu .
Màn Thầu c.ắ.n cắn môi son, thật sự là như ?
Đợi hai ngủ say, Nhuẫn Nhuẫn chạy đến, nỡ ôm Tống Tân Đồng: “Cha nương, thể đưa con ?”
“Tân Châu hẻo lánh, đợi cha nương định sẽ đón các con qua.” Tống Tân Đồng dịu giọng dỗ dành Nhuẫn Nhuẫn: “Ngoan, ở nhà lời tổ mẫu, chăm sóc hai .”
“Các thấy cha nương sẽ đó.” Nhuẫn Nhuẫn nhỏ giọng .
“Vậy thì nhờ con, tỷ tỷ , dỗ dành các .” Tống Tân Đồng ôm Nhuẫn Nhuẫn, “Mấy ngày nay chúng nó cứ thích chơi ở núi nhà, chúng nó chơi sẽ quấy nữa.”
“ vẫn sẽ tìm cha và nương thôi.” Nhuẫn Nhuẫn nỡ rời xa cha và nương, nhưng nàng lớn , là đại tỷ tỷ , thể nũng, thể chậm trễ chính sự của cha nương.
“Vậy thì hẵng .” Tống Tân Đồng dặn dò Nhuẫn Nhuẫn nhiều chuyện, “Đợi cha nương sắp xếp thỏa, sẽ sai đến đón các con.”
“Vâng.” Nhuẫn Nhuẫn lau nước mắt, “Nương đừng gạt con.”
“Không gạt con.” Người nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ của cha nương, Tống Tân Đồng chiếc áo bông nhỏ của lên, trong lòng cũng dâng lên sự bịn rịn nồng đậm, một bên là con cái, một bên là trượng phu, nàng đều nỡ thì ?
Không nỡ cũng còn cách nào, con cái ở nhà nương và hầu chăm sóc, còn Lục Vân Khai một ở ngoài, căn bản thể tự chăm sóc cho bản , nàng vẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-551.html.]
Buổi tối, Tống Tân Đồng dỗ chiếc áo bông nhỏ tri kỷ ngủ, lúc mới về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm trời sáng, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai nhẹ nhàng rón rén rời giường, sợ đ.á.n.h thức hai , bằng hôm nay .
càng lo lắng điều gì, điều đó càng dễ xảy .
Hai định bước khỏi phòng, Màn Thầu vẫn luôn ngủ yên giấc liền tỉnh , trừng đôi mắt to cha nương đang lén lút ngoài, oa một tiếng lớn.
Tống Tân Đồng vội vàng đầu , qua ôm lấy Màn Thầu đang lớn, nhẹ giọng dỗ dành nó: “Bảo bối nhỏ của nương tỉnh ? Có gặp ác mộng ?”
“Nương đừng .” Màn Thầu ôm chặt lấy cổ Tống Tân Đồng, sợ chớp mắt một cái nương sẽ biến mất, “Đừng đừng .”
Tống Tân Đồng ôm Màn Thầu nhẹ nhàng đung đưa dỗ dành nó: “Bảo bối, nương nương , đừng sợ, đừng , đừng tỉnh , ngủ ngủ .”
“Nương gạt .” Màn Thầu càng dữ dội hơn, “Con ngủ là nương , nương gạt ...”
Tống Tân Đồng trong lòng bất lực, “Hôm qua chúng chuyện ? Các con ở đây tiếp tục bắt thỏ con, nhặt trứng gà, cha nương về , ngủ một giấc dậy đổi ý ? Nam t.ử hán giữ lời chứ?”
“Con nam t.ử hán, con là tiểu hài tử.” Nước mắt Màn Thầu rơi pà póc xuống, nương ? Vì bỏ con và , vì lén lút rời ? Oa oa oa, nương thương chúng con nữa .
Màn Thầu càng nghĩ càng buồn, càng lúc càng lớn, tiếng vang vọng cả căn nhà nhỏ, thành công đ.á.n.h thức cả Hoa Quyến đang ngủ say.
Hoa Quyến đ.á.n.h thức tính khí nặng nề, bất kể xảy chuyện gì, nó cứ tính .
Tiếng của hai nhanh chóng chồng lên , lo lắng yên.
Lục Vân Khai ôm lấy tiểu nhi tử, “Chi bằng nàng ở , đợi sắp xếp thỏa nàng hãy qua.”
Tống Tân Đồng chút khó xử, nàng nếu , e rằng Lục Vân Khai sẽ cho nàng qua nữa, một bên là con, một bên là trượng phu, nàng cả nhà đều ở bên , vì khó khăn đến ?
“Tân Châu lạnh lẽo, qua một thời gian nữa chắc chắn là cảnh tuyết băng ngập trời, thể nàng , chi bằng đợi sang xuân năm hẵng đến?” Lục Vân Khai kỳ thực cũng nỡ xa thê t.ử và các con, nhưng cũng thê t.ử theo chịu khổ.
Màn Thầu ao ao, trong miệng ngừng lặp : “Nương , nương ...”
Hoa Quyến cũng tỉnh táo trong tiếng , dần ý thức tình hình hiện tại là gì, ôm chặt lấy Lục Vân Khai cũng chịu buông tay, “Cha, rời , rời .”
Hai đứa cứ như hai con bạch tuộc bám chặt lấy Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai, các nha kéo thế nào cũng , đương nhiên cũng là nỡ tay mạnh bạo kéo.
“Đừng , đừng ...”
“Đi thì cùng .” Hoa Quyến ôm cổ Lục Vân Khai, lời cứng rắn: “Con sẽ buông cha .”
“......” Lục Vân Khai đau đầu thôi, hai nhi t.ử loạn lên thật sự là mạng.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.