Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 552

Cập nhật lúc: 2025-11-24 15:04:18
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nghe lời.”

“Nghe lời thì cha nữa ?” Hoa Quyến thút thít hỏi ngược .

Lục Vân Khai từng hai nhi t.ử trong chuyện đồ ăn uống phản ứng nhanh đến , “......”

Lục mẫu đ.á.n.h thức tới, đau lòng hiệu: “Chi bằng đưa chúng cùng .”

“Chuyện ...” Tống Tân Đồng từng nghĩ tới, nhưng chỉ sợ biên quan cảnh khắc nghiệt, mấy đứa trẻ chịu nổi khổ.

Lục Vân Khai lập tức phủ quyết, “Nương, tình hình huyện Sa Hà thế nào con còn rõ, mạo hiểm đưa các con qua, nếu nguy hiểm thì ?”

Lục mẫu nghĩ cũng , “Vậy Tân Đồng ở .”

Tống Tân Đồng do dự Lục Vân Khai, hai đứa trẻ, đành gật đầu.

“Ngoan nào, đừng nữa, nương nữa, nương ở với các con.” Tống Tân Đồng đặt Màn Thầu xuống giường, ôm Hoa Quyến qua, “Ngoan nào, đừng nữa.”

“Cha...” Hai đồng loạt về phía cha chúng, “Cha cũng đừng .”

“Cha còn việc quan trọng , đợi một thời gian nữa cha sẽ về đón các con.” Lục Vân Khai gạt tay hai , cúi xuống hôn lên má hai đứa, đó hôn Tống Tân Đồng, trong mắt đầy vẻ bịn rịn: “Nương tử, đây.”

Tống Tân Đồng vô cùng nỡ, nhưng nên ngăn cản , nếu còn trì hoãn nữa, lỡ thời gian nhậm chức sẽ Thánh Thượng nghiêm trị, nàng nhẹ giọng : “Vậy đường cẩn thận.”

“Ta sẽ cẩn thận.”

“Qua một thời gian nữa... qua một thời gian nữa sẽ đến tìm .”

“Đợi thư .”

“Được.” Tống Tân Đồng khẽ ừm, “Nếu gửi thư cho , sẽ , sẽ dẫn các con tìm .”

“Được.” Lục Vân Khai thê t.ử thể , “Đợi thư của .”

Lục Vân Khai hôn lên má nàng, lúc mới bịn rịn rời .

Hai bóng lưng cha ruột biến mất trong màn đêm đen đặc, lên, cha vì vẫn ? Cha cần chúng và nương nữa ? Oa oa oa...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-552.html.]

🗡️ Hồi Thứ Tư Trăm Ba Mươi Bốn Chương: Ngoại Truyện Thập Bát

 

Lục Vân Khai một đường về phía Tây, leo núi lội suối gần hai tháng, cuối cùng đến huyện Sa Hà tháng Mười Một.

Huyện Sa Hà trong một huyện nhỏ hẻo lánh trực thuộc Tân Thành biên giới, tên huyện nơi đây là một vùng đất cát bụi bay mù mịt, núi vàng trời đất.

Nơi gần Tây Vực, phong tục dân gian đều nghiêng về Hồ, lấy nghề chăn cừu kế sinh nhai. Cừu ăn cỏ, c.ắ.n đứt rễ cây, dẫn đến các vùng đất xung quanh huyện Sa Hà đều trở thành đất sa mạc hóa.

Bởi vì mảnh đất ngày càng cằn cỗi, quan nào tiếp quản những huyện hoang vắng , vì là đất vàng, nên công trạng gì, ngay cả tri phủ cũng quản.

vì nơi đây giáp với Tây Vực, gần với quân đội trú đóng Đại Chu, cũng coi như là một yếu địa từ Tây Đông, nên Thánh Thượng từ bỏ mảnh đất cằn cỗi , bèn phái Lục Vân Khai cùng vài vị học sĩ nông nghiệp đến. Nếu thể khai phá mảnh đất thì bao!

Huyện Sa Hà khi đông lạnh thấu xương, tuyết bay lả tả, Lục Vân Khai khoác áo choàng dày cộp, ôm lò sưởi tay mới cảm thấy đỡ hơn chút.

Nha môn huyện Sa Hà bằng đất sét vàng, nhưng may mắn là thể che gió chắn mưa, cũng nhờ vị huyện lệnh tiền nhiệm là một kẻ ham hưởng thụ, bớt xén ngân lượng để tu sửa nha môn. cũng chính vì ham hưởng lạc mà đại tướng quân trú đóng Đại Chu trực tiếp c.h.é.m đầu.

“Lão gia, phòng ngủ và thư phòng dọn dẹp xong xuôi, ngài xem còn thiếu gì, tiểu nhân lập tức bổ sung.” Tiểu đồng theo đoàn hàng hóa đến huyện Sa Hà sớm hơn bẩm báo.

Lục Vân Khai căn phòng cải thiện, “Rất .”

“Đều là phu nhân sắp xếp, phu nhân biên quan lạnh giá, giường lò sưởi sẽ thoải mái hơn ban đêm.” Tiểu đồng đến hơn nửa tháng, sớm cảm nhận cái lạnh thấu xương của huyện Sa Hà ban đêm, nên đặc biệt xây thêm mấy cái lò sưởi, cả tiểu đồng và hầu đều , tránh c.h.ế.t cóng giữa đêm, dù phu nhân , ngân lượng thành vấn đề.

“Rất .” Lục Vân Khai cảm thấy ấm áp trong lòng, thê t.ử ở nhà xa, mà vẫn nghĩ đến những điều cho , “Các ngươi chứ?”

“Dạ , lão gia. Phu nhân đặc biệt cấp ngân lượng cho chúng xây thêm mấy cái lò sưởi.” Tiểu đồng bẩm báo về ngân lượng trong nửa tháng , còn kể hết những tin tức nhỏ mà ngóng cho Lục Vân Khai, “Lão gia, ngài định xử lý tên ác bá như thế nào?”

Người dân huyện Sa Hà đều dựa một con sông đục ngầu ngoài thành để sống qua ngày, nhưng trong huyện một Dương lão gia, nhà ông nuôi hàng ngàn con cừu, chiếm giữ con sông ngoài thành, cho bất kỳ ai lấy nước ở đó. Bách tính trong huyện nếu lấy nước thì đến hạ lưu hoặc thượng nguồn xa hơn, về về mất gần hai canh giờ, vô cùng tốn thời gian.

Ngoài Dương lão gia chiếm đoạt nguồn nước đành, còn độc quyền buôn bán cừu trong các huyện lân cận, bên ngoài đến mua cừu mua từ chỗ ông , mua từ nhà các mục dân bên . Các mục dân bán , đành bán cừu với giá thấp cho Dương lão gia , Dương lão gia bán với giá cao cho bên ngoài.

Ngoài , Dương lão gia, tên thổ hoàng đế còn ít chuyện xa ức h.i.ế.p dân lành, tóm là khiến ghen ghét căm hận.

Chỉ tiếc là đều tức giận nhưng dám , bởi vì Dương lão gia quan hệ với các đại nhân ở châu phủ, nên dám chọc ông .

Lục Vân Khai xong nắm chặt bàn tay, “Nếu đáng hận như , chúng hãy lấy Dương lão gia mà khai đao!”

Sau đó, Lục Vân Khai liền cho gọi chủ bạ duy nhất chức quan trong nha môn đến.

Chủ bạ tên là Ngụy Trung, là đồng sinh từ năm Bảo Phong thứ ba, tự từ khi thi đỗ đồng sinh thì cứ giậm chân tại chỗ, nhờ cơ duyên xảo hợp mà đến huyện Sa Hà một chức văn thư, đó mấy đời huyện lệnh đổi, Ngụy Trung leo lên vị trí chủ bạ, tuy bất kỳ công trạng nào, nhưng an bảy tám năm.

Loading...