Trong lòng  dâng lên một niềm vui khó tả.
 
 niềm vui   mới nhen nhóm,   một câu  tiếp theo của Mẫn Thư dội tắt:
 
“Phu quân cũ của ngươi, Hạ Kỳ,  trở về.
 
Hắn mang theo một nữ nhân đang bụng mang  chửa.
 
Vừa đặt chân về đến Hạ gia, việc đầu tiên   là xài hết  bạc ngươi để , tổ chức một bữa tiệc cưới linh đình.
 
Còn Hạ Thần —  gọi ả đàn bà  là ‘mẫu ’.”
 
Trong lòng  chẳng lấy gì  ngạc nhiên.
 
Chỉ mỉm ,  khẽ:
 
“Không còn   trâu  ngựa cho họ nữa, bầu  khí hòa thuận … e rằng chẳng giữ  bao lâu.”
 
Kiếp , sở dĩ nhà họ Hạ  thể hòa thuận vui vẻ, chính là bởi  thiếu tiền.
 
Đối với dân thường mà , năm lượng bạc  đủ cho cả nhà chi tiêu suốt một năm.
 
Còn , mỗi năm sinh con cho Tiêu phu nhân, đều gửi về tận ba mươi lượng bạc.
 
Có khoản bạc , đám  nhà họ Hạ dù  ngửa cả năm   gì, vẫn sống dư dả.
 
Nay ba mươi lượng   còn nữa,   tin bọn họ vẫn  thể mặt mày rạng rỡ, tình thâm nghĩa trọng như xưa.
 
Công chúa rời , Mẫn Thư cô nương cũng  rời .
 
Từ đó,  chính thức tiếp quản viện Đường Lê.
 
Mấy bà tử trong viện thì thầm bàn tán —  so với lúc mới đến,  mặt   thêm vài phần uy nghiêm.
 
Đó là chuyện .
 
Núi rừng cách biệt, chẳng rõ ngày tháng trôi qua thế nào.
 
Mãi đến khi tiếng ve chói tai khiến đám trẻ trằn trọc cả đêm  ngủ,  mới giật  nhận  —   rời khỏi Hạ gia  ba tháng.
 
Chẳng mấy chốc nữa sẽ đến sinh nhật sáu tuổi của Nhị Nha.
 
Ta sắp xếp cho các bé luyện chữ,  tự   ngoài mua lễ vật mừng sinh nhật cho con bé.
 
Với Nhị Nha, đó chỉ là một ngày sinh nhật bình thường.
 
 với … thì  cuối cùng  mừng sinh nhật cho con bé… là mười một năm .
 
Chúng  ở trong viện Đường Lê, ba ngày    đưa đầy đủ vật dụng, thức ăn đến.
 
Vì , bình thường  ít khi   ngoài.
 
Hơn nữa, bọn    phép tự ý xuất môn, mỗi   ngoài đều cần  Lâm bà bà  cùng.
 
Bà  là tâm phúc của Công chúa, tinh thông quyền cước. Có bà   theo,  mới  thể đảm bảo an .
 
Hôm nay là  đầu tiên   ngoài.
 
Ta và Lâm bà bà  thẳng đến hiệu vải ở con phố phía Tây.
 
Ta  chọn một tấm vải mềm mại, để may cho Nhị Nha một bộ y phục mới.
 
Vừa đến phố Tây,  liền thấy một bóng  quen thuộc.
 
Hạ Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-nguyet-phon-tinh/chuong-10.html.]
 
Hắn  từ tiệm cầm đồ  .
 
Ta ghé sát tai Lâm bà bà  vài câu,  dắt bà cùng bước lên .
 
“Thần nhi!”
 
Ta nhẹ giọng gọi .
 
Hạ Thần sững :
 
“Sao…  bà  ở đây? Không  bà  …”
 
Ta nghiêng , để   thấy Lâm bà bà phía .
 
“Thần nhi, mẫu   ký khế bán , giờ đang  việc  trướng Lâm bà bà.”
 
Lâm bà bà tỏ vẻ khó chịu:
 
“Việc còn   xong, ngươi còn  đây dây dưa gì nữa? Cẩn thận về trễ  đánh đòn.”
 
Ta cố ý kéo tay áo lên, để lộ vết bầm tím mấy hôm  do trượt ngã cho Hạ Thần thấy.
 
Hạ Thần lập tức lùi  mấy bước, vẻ mặt đầy phòng , như thể sợ dính dáng gì đến .
 
“Chẳng qua chỉ là một nô tỳ, đừng  nhận  nhận thích với . Ta   còn  thi cử công danh đấy.”
 
Ta   vẻ đau lòng.
 
 vẫn cố nhịn nỗi buồn trong lòng, khẩn cầu Lâm bà bà cho   chuyện với Hạ Thần vài câu.
 
Lâm bà bà hừ lạnh,  miễn cưỡng đồng ý.
 
Ta kéo Hạ Thần  một góc, móc trong   hai lượng bạc.
 
Ta :
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 
“Tháng   dắt ngựa cho quý nhân,  ngựa đá trúng. Quý nhân thương tình, cho  hai lượng bạc bảo  mua rượu thuốc.”
 
“Ta nhịn  dùng, cứ giữ , mong một ngày nào đó gặp  nhi tử của , lấy đó cho con đóng học phí.”
 
Mắt Hạ Thần lập tức sáng rỡ, vội đưa tay  nhận bạc, nắm chặt  buông.
 
Ta hỏi :
 
“Vừa  con từ tiệm cầm đồ  , nhà  chuyện gì ?”
 
Nhận  bạc, khẩu khí của Hạ Thần cũng dịu xuống đôi chút.
 
“Tổ mẫu lên núi hái linh chi,  hái ,   trượt té gãy chân. Tổ mẫu đưa cho con chiếc vòng tay, bảo con đem  cầm, lấy tiền bắt mạch bốc thuốc.”
 
“Làm    hái  linh chi?” —    vẻ kinh ngạc —
 
“Mấy hôm  quý nhân lên núi săn bắn,   quen đường núi, liền bảo   theo. Ta  ghé qua chỗ đó xem thử, cây linh chi     khác hái .”
 
Sắc mặt Hạ Thần thoáng cái tái .
 
Ta   tiếp:
 
“Nghe  phụ  con tái hôn , tân nương còn mang thai nữa. Trước  con là nam đinh duy nhất trong nhà,  …  chắc  là .”
 
“Con  nhớ, ở nhà chớ  cãi lời phụ ,    lời.”
 
“Mẫu  vô năng, chẳng bảo vệ nổi Nhị Nha, cũng chẳng che chở  con.”
 
“ con  nhớ kỹ — mẫu  yêu con nhất. Chỉ cần   mẫu   quý nhân thưởng bạc, nhất định sẽ nhờ  đưa cho con.”