Ta dặn Nhị Nha:
 
“Con về, tìm tổ mẫu, thì thầm  với bà, rằng mẫu  vì hái một cây linh chi trăm năm mà trượt chân ngã gãy chân, nhờ bà lặng lẽ đến đón, đừng để ai .”
 
Nơi  đúng là từng  linh chi trăm năm.
 
Hơn mười năm ,  một đứa trẻ mồ côi sống nhờ cơm thiên hạ, khi lên núi đốn củi, tình cờ nhặt  một cây linh chi trăm năm.
 
Nó bán  bảy mươi lượng bạc, dựng  hai gian nhà, mua ba mẫu đất, còn cưới  một  vợ.
 
Từ thị là hạng  tham lam vô độ, Nhị Nha chỉ cần  như , bà ắt sẽ lập tức chạy tới.
 
“Có linh chi thật  ạ?” — Nhị Nha tròn mắt nghi hoặc.
 
“Có chứ.” —  dịu giọng dỗ dành.
 
“Mẫu  trông thấy .”
 
Nhị Nha  bao giờ nghi ngờ lời :
 
“Vậy con về ngay, gọi tổ mẫu đến hái linh chi, bán lấy tiền cho ca ca  học.”
 
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của con bé khuất dần trong màn sương mù, sống mũi   cay xè.
 
Ta chờ trong sơn động một canh giờ, rốt cuộc cũng đợi  Từ thị đến.
 
“Linh chi ?”
 
Mặt mày bà  phấn khích, giọng  gấp gáp:
 
“A Nguyệt, Nhị Nha bảo ngươi hái  linh chi trăm năm, đây đúng là phúc phận từ  trời rơi xuống đấy!”
 
Ta cụp mi mắt, giấu  sát ý và hận thù nơi đáy lòng.
 
Ta  tủm tỉm  Từ thị, chậm rãi :
 
“Mẫu  , con trẻ còn nhỏ, lời  chắc  rõ ràng với . Con   hái  linh chi trăm năm, mà là lúc trượt chân ngã xuống vách đá thì thấy . Nó to như một cái cối đá, ẩn giữa đám cỏ gai, nếu  ngã xuống đó thì thật khó mà phát hiện.”
 
“Chỉ tiếc chân con giờ   thương, chỗ  dốc  hiểm trở, chẳng những con  thể tự  hái, cũng chẳng thể dẫn mẫu  đến đó .”
 
Ta đưa tay chỉ về hướng vách đá:
 
“Kìa, chính là phía .”
 
“Con lo  trong thôn mà  , ai nấy đều kéo đến tìm linh chi. Người  khỏe mạnh hơn nhà  nhiều,  phương hướng ,   sẽ lén lút hái mất.”
 
Từ thị lập tức tin ngay.
 
Bà   về phía  chỉ, ánh mắt đầy tham lam, hạ giọng thì thào:
 
“A Nguyệt, con  đúng lắm, chuyện  tuyệt đối  thể để kẻ khác  .”
 
Ta bảo bà  đỡ  về nhà. Trên đường, cố ý dồn hết sức nặng lên  bà, khiến bà thở   , mệt đến mức thở dốc liên hồi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-nguyet-phon-tinh/chuong-3.html.]
Vừa tới cửa sân, liền thấy Hạ Thần đang  xổm  gốc lựu, đào hang bắt kiến.
 
Nghe thấy tiếng động, nó vội nhặt cành cây bên cạnh, giả vờ nghịch ngợm  vẽ  đất.
 
Từ thị dìu   xuống  mái hiên, còn bà  thì mệt lả,  phịch xuống đất thở dốc.
 
Hạ Thần cầm cành cây lon ton chạy đến, đôi mắt sáng rỡ  :
 
“Mẫu , hôm nay con học thêm  mười chữ nữa! Vậy là sắp   học ở tư thục  trấn , đúng  ạ?”
 
Nghe hai tiếng “mẫu ” ,  chỉ thấy ghê tởm tận xương.
 
Ta   vẻ khó xử:
 
“Hôm nay  ngã từ vách đá xuống, chân  thương . Mà tiền học cho con vẫn  đủ, tháng  e là  kịp, con chờ đến tháng  .”
 
Hạ Thần  vui:
 
“Con  tám tuổi , con nít nhà   sáu tuổi  bắt đầu khai tâm học chữ. Mẫu , con  chậm trễ  đó!”
 
“Phải , con tám tuổi .” — Ta  nhạt.
 
“Chân  què,   con còn nhỏ, hôm nay  theo  cả ngày, mệt rã rời. Tổ mẫu con cũng già  mà còn  đỡ  về. Cả nhà đều mệt, chẳng ai  nghỉ. Con xem, con nhà lão Chu đầu thôn, tám tuổi  theo  lớn lên núi chặt củi. Vậy con thu dọn việc nhà,   nấu cơm tối .”
 
Hạ Thần nghiêm mặt, phản bác ngay:
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Mẫu , con là   sách mà! Thánh nhân , quân tử nên tránh việc bếp núc,  con  thể  mấy chuyện ?”
 
Ta nhướn mày, ngạc nhiên hỏi:
 
“Người  sách thì  thể giúp việc nhà ? Vậy con khỏi học nữa . Nhà giờ   già yếu bệnh tật, còn chẳng  trông cậy  con ?”
 
Hạ Thần sững , vẻ mặt kinh ngạc, mắt đỏ hoe như sắp .
 
Hắn  bộ đáng thương  mặt .
 
Nhị Nha thấy  đành, liền kéo tay áo , định mở lời xin cho Hạ Thần.
 
Ta giả như  thấy, ôm lấy chân  kêu lên “ôi dào ôi dào”  ngớt.
 
Nhị Nha lập tức cuống cuồng, chẳng còn để ý đến Hạ Thần, chỉ lo quanh quẩn bên , mặt mày sốt ruột.
 
Hạ Thần rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, trông thấy thần sắc  nghiêm túc thì chột , cuối cùng cũng cúi đầu, đồng ý   việc.
 
Từ thị thương cháu, dù  mệt đến thở hổn hển, vẫn gắng gượng  dậy theo  ngoài giúp đỡ.
 
Ta  để tâm đến bọn họ, kéo Nhị Nha  phòng,  lên giường nghỉ ngơi.
 
Vừa chờ cơm tối,   suy tính bước kế tiếp.
 
Nhìn con gái  đang cẩn thận bôi thuốc rượu cho , lòng  mềm nhũn.
 
Giờ đây, con gái là nhược điểm duy nhất của .
 
Ta nhất định  sớm đưa con bé rời khỏi cái ổ sói nhà họ Hạ .