Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Không Giết

Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:26:34
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chôn hắn sao?" Hạ Linh nhíu mày, nàng thật sự phải g.i.ế.c Mã Đồng hay sao.

Tuy lúc nói chuyện với Vũ Anh thì nàng và hắn đều tỏ ý muốn g.i.ế.c Mã Đồng để bịt miệng, cũng đảm bảo kết thúc vụ án giúp bản thân an toàn. Nhưng nói là nói, để g.i.ế.c một người đâu phải nói là làm luôn được.

Đừng nhìn nàng hay đánh đám người Đổng Vân hay g.i.ế.c Đông Thanh mà không chớp mắt lấy một cái mà nghĩ nàng m.á.u lạnh vô tình, thực chất Hạ Linh chỉ bạo lực khi bị người ta dồn ép đến không chịu nổi nữa mà thôi.

Giống như lúc Đổng Vân trong phòng nàng chạy nhảy nghịch lung tung mà Hạ Linh nói mãi không được, lúc đó nàng buộc phải đánh hắn một trận.

Nhưng Mã Đồng thì không dồn ép nàng gì cả!

Hắn chỉ làm việc theo chức trách của bản thân, chủ tử c.h.ế.t thì phải tìm ra hung thủ để mang về nước để chịu tội, thậm chí việc hắn làm là tự cứu mạng vì hộ vệ mà để chủ c.h.ế.t thì nhất định sẽ bị xử c.h.ế.t theo.

Vậy lên Hạ Linh không tìm ra lý do nào g.i.ế.c hắn, ra tay với một người vô tội nàng không làm được, cũng không muốn làm.

"Hạ Linh, g.i.ế.c hắn đi!" Vũ Anh bên cạnh thấp giọng nói, sát khí loé lên, từ trong túi áo lấy ra một thay đoản kiếm gật đầu với Hạ Linh.

Đổng Vân cũng đồng ý với việc này, Thanh Sơn thì không có ý kiến, còn Tần Ngạn thì sớm đã quay mặt đi vì không muốn nhìn thấy cảnh man rợ này rồi.

Chỉ có Tiêu Ân là lắc đầu lên tiếng: "Như vậy có quá tàn nhẫn không?"

"Nhân từ với kẻ khác chính là tàn ác với bản thân, trong vụ này chỉ cần Mã Đồng c.h.ế.t thì sẽ không còn ai điều tra chúng ta nữa, Cảnh quốc cũng sẽ có thể chối phăng tất cả coi như chưa từng xảy ra chuyện gì"  Vũ Anh rút kiếm ra nói.

Hắn kề d.a.o bên cổ Mã Đồng nhìn Hạ Linh, chỉ cần nàng gật đầu thì ở đây sẽ có ngay một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo, chuyện này cũng sẽ kết thúc êm đẹp.

"Hạ Linh không thể do dự được, đây là việc liên quan đến an toàn của chúng ta đó!" Đổng Vân nói.

Thanh Sơn và Tần Ngạn cũng nhìn nàng chờ đợi quyết định của nàng, bọn họ trong nhiệm vụ lần này đã đồng loạt lấy Hạ Linh làm người dẫn đầu lên chỉ cần nàng gật đầu là xong việc.

"Hạ Linh, chúng ta nhất định có cách khác, hay là giam lỏng hắn ta đi, hoặc khiến hắn mất trí nhớ cũng được!" Tiêu Ân nói, hắn từ trước tới nay luôn nhìn cuộc sống với con mắt yêu đời làm sao có thể chấp nhận việc g.i.ế.c một người vô tội được.

Dù hắn có tham gia việc ngăn cản đám hộ vệ của Đông Thanh nhưng khi Vũ Anh g.i.ế.c bọn chúng thì hắn cũng lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc Vũ Anh không nghe một chữ mà vẫn ra tay tiễn đám người đó đi đầu thai.

Tiêu Ân khi đó tự nhủ đám đó là người xấu lên không có ám ảnh tâm lý gì, khác hẳn với việc lúc này là g.i.ế.c một người vô tội như Mã Đồng.

Hạ Linh cũng đấu tranh tâm lý rất lâu, nàng cuối cùng thở dài nói: "Giết đi!"

Xoẹt!

Một tiếng cứa rách da vang lên, từng giọt m.á.u tươi nhỏ xuống khiến cả đám người kinh hãi, nhất là Vũ Anh khi hắn không ngờ được Hạ Linh lại đang nắm chặt lưỡi kiếm của hắn.

"Hạ Linh!" Thanh Sơn la lên, hắn sốt sắng vội cầm lấy tay Hạ Linh, khăn tay ra quấn lại muốn cầm m.á.u cho nàng.

"Ta...ta không sao"

Hạ Linh cắn răng nhịn đau cố cười nói, nàng sau đó nhìn Vũ Anh lắc đầu nói: "Ta không muốn g.i.ế.c hắn, giao hắn cho ta, nhất định ta sẽ khiến hắn im lặng, vĩnh viễn không gây ảnh hưởng đến chúng ta"

Vũ Anh dù không biết tại sao Hạ Linh lại quyết định như vậy nhưng vẫn cất kiếm đi, cũng bỏ ý định g.i.ế.c Mã Đồng vì hắn tôn trọng quyết định của nàng. Nếu nàng đã nói thì nhất định làm được.

Còn về cách nào thì hắn không quan tâm!

Những người khác cũng thuận theo ý của nàng, Đổng Vân và Tần Ngạn đi lấy xe, do Hạ Linh bị thương lên nàng cùng Thanh Sơn sẽ mang Mã Đồng trở về trước, mấy người khác thì đi bộ về sau.

Thanh Sơn thúc ngựa, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đây đi trở về thành Khánh An. Hạ Linh sau khi suy nghĩ một lát thì quyết định tới Thanh gia, ở đó nàng sẽ an tâm xử lý vết thương hơn nhiều.

Còn vì sao không phải Kim Ngọc Lầu thì đơn giản nơi đó không có đầy đủ dụng cụ, hơn nữa ra ngoài mà về lại bị thương nhất định sẽ bị Cao Thị hỏi, Hạ Linh không muốn chịu phiền phức đó.

Sau một lúc đi đường thì hai người cũng tới Thanh gia, xe ngựa vừa dừng lại liền có một hạ nhân tới cung kính chào Thanh Sơn

"Thiếu gia ngài về rồi, nhị thiếu gia và đại thiếu gia mới về đó, lão thái gia dặn khi nào ngài về thì qua đó ngay ạ" Hạ nhân kia nói.

(Lần trước viết nhầm Thanh Sơn là đại thiếu gia lên tui sửa lại, Thanh Sơn là tam thiếu gia nha mn)*

Thanh Sơn gật đầu, nhị ca và đại ca rời nhà mấy năm hôm nay trở về đúng là dịp hiếm có. Nhưng lúc này Hạ Linh bị thương lên hắn tạm để chuyện đó ra sau, trước tiên đưa nàng về phòng mới là quan trọng.

Kể từ khi Thanh Phụng lão nhân nhận Hạ Linh là cháu gái thì ở Thanh gia đã có một căn phòng của riêng nàng, nơi đây luôn được dọn dẹp thường xuyên, lại có đầy đủ đồ dùng trong y học lên rất thuận tiện cho Hạ Linh xử lý vết thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/khong-giet.html.]

Mã Đồng thì bị trói ném vào một góc phòng, Hạ Linh vì để tập trung lên đã bảo Thanh Sơn ra ngoài.

"Nếu cần gì cứ sai bảo hạ nhân bên ngoài, lát xong ta sẽ quay lại" Thanh Sơn nói.

Hạ Linh khẽ cười gật nhẹ, sau đó đóng cửa lại bắt đầu xử lý vết thương.

Việc này không quá khó nhưng vấn đề là lưỡi kiếm có độc, vết cắt khá sâu khiến độc ngấm vào nhanh hơn nàng dự tính. Cũng may nàng đã sớm điểm huyệt ngăn độc phát tán.

"Đây hình như là độc rắn có tác dụng tê liệt thần kinh, thôi được, đỡ phải dùng nha phiến để gây tê"

Nàng trước tiên rửa sạch vết thương bằng rượu trắng, sau đó lại sử dụng các loại thảo dược và mật ong để đắp lên vết thương, đây chỉ là tạm thời nhưng cũng bớt đau hơn. Đắp xong thì nàng lấy băng vải quấn lại, cũng không biết quấn như nào mà lát sau bàn tay nàng đã thành một cục tròn vo màu trắng.

"Nhìn giống cái bao tay đ.ấ.m người ghê" Hạ Linh cười cười tự nói.

Nàng dành ra nửa canh giờ sau đó để làm thuốc giải độc rắn, uống hết bát thuốc đăng xong thì Hạ Linh quyết định nằm nghỉ ngơi một lát, dù sao ở đây không có ai tới làm phiền nàng.

...

"Thanh Sơn à, mấy năm không gặp đệ đã lớn hơn nhiều rồi đó, qua ít lâu nữa là chức gia chủ này nhường cho đệ được rồi"

"Nhị ca nói đùa, đệ vẫn còn nhỏ làm sao đảm nhận chức vị được"

"Haha ta nghe nói Thanh Sơn đã bái Vương lão tiên sinh làm thầy, quả là có tài, năm đó ta và Thanh Kiệt cùng đi mà đều bị đuổi từ ngoài cổng"

"Hahaha!"

Trong đại điện vang lên tiếng cười ròn rã, Thanh Phụng lão nhân ngồi trên nhìn xuống ba đứa cháu bên dưới mà rất hài lòng.

Ba đứa cháu đều là người có tài. Cháu trai lớn thì đỗ đạt làm quan ở kinh thành, cháu thứ hai mở cửa hàng kinh doanh làm ăn rất có tiếng tăm, cháu thứ ba thì tài học hơn người nổi bật trong đám thanh niên trẻ của Khánh An phủ.

"Lâu lắm hai tên nhóc này mới về nhà, ngươi đâu, mai đi chuẩn bị tiệc rượu, hôm nay lão già này muốn uống cùng mấy thằng quỷ vài chén mới được!"

Thanh Phụng lão nhân cười cười nói, cây gậy trong tay gõ gõ trên mặt đất nói: "Nhạc Hoà, con đến Kim Ngọc Lầu gọi Hạ Linh tới cho ta, đã lâu rồi ta không gặp con bé"

Thanh Nhạc Hoà liền biến sắc, vẻ mặt trở lên gượng gạo khi bị Thanh Phụng lão nhân giao việc, đơn giản vì hắn không muốn gặp Hạ Linh, mỗi lần thấy là lại nhớ đến cái bối phận mà thấy ngại đỏ mặt.

Hắn phải gọi Hạ Linh là muội muội á!

Gọi một cô nàng kém hai chục tuổi là muội muội khiến hắn khá khó chịu, nhưng ai bảo lão tử của hắn và mẫu thân của Hạ Linh là huynh muội kết bái cơ chứ, không nghe theo thì nguy cơ bị đánh gãy chân là rất cao.

"Khục, gia gia, khi nãy con và Hạ Linh cùng mấy người Tiêu Ân lên núi chơi, Hạ Linh không may bị rắn cắn trúng độc lên con đã đưa về đây rồi, có lẽ giờ nàng đang ở trong phòng nghỉ ngơi á" Thanh Sơn nói, cũng hoá giải thanh phụ thân mình.

Nhưng ai ngờ hắn lại bị Thanh Phụng lão nhân gõ một cái vào đầu, lão nhân gia trừng mắt nói: "Nàng cái gì mà nàng, gọi là tỷ tỷ, hơn nữa việc quan trọng như vậy sao không bảo ta, tên nhóc nhà ngươi lâu không ăn đòn muốn qua mặt gia gia mình luôn rồi hả!?"

Cái đệt!

Thanh Sơn cảm thấy quá oan ức, hắn nào dám qua mặt lão nhân gia ngài. Nhưng bây giờ cãi cũng vô ích, hắn chỉ đành dẫn Thanh Phụng lão nhân tới phòng của Hạ Linh.

Trên đường đi Thanh Sơn bị một trận mắng, cũng may có hai ca ca và Thanh Nhạc Hoà liên tục nói đỡ lên Thanh Phụng lão nhân mới ngừng lại, tới phòng của Hạ Linh thì lão và Thanh Nhạc Hoà đi vào trong trước.

Ba huynh đệ Thanh Sơn chỉ có thể đứng ngoài đợi.

"Tam đệ, người trong đó là ai vậy, sao gia gia lại quan tâm đến thế?"

"Đúng vậy, nhìn bộ dạng của gia gia hình như còn quan tâm hơn lúc chúng ta bị thương ngày bé vậy"

Hai ca ca của Thanh Sơn lên tiếng, bọn họ nhớ lại ngày nhỏ có đánh nhau sứt đầu mẻ trán hay trèo cây ngã gãy tay cũng không khiến gia gia lo đến mức cuống cuồng lên như này.

"Hai huynh không biết đó thôi, người nằm trong đó là con gái của Nhạc Hồng Dao đó" Thanh Sơn thở dài nói.

"Nhạc Hồng Dao, đó là ai?"

"Năm xưa gia gia, Tiêu lão thái gia từng gặp nguy hiểm đến tính mạng, may mắn được Nhạc Hồng Dao cứu giúp lên cả ba người quyết định kết bái huynh muội. Theo thứ tự Tiêu lão thái gia là huynh trưởng, gia gia chúng ta là nhị ca, Nhạc Hồng Dao là tam muội"

Nói đến đây thì cả hai ca ca của Thanh Sơn đều biến sắc, vì họ đã biết vì sao gia gia của mình lại lo đến mức hơn cháu ruột như này rồi.

"Theo bối phận đó, ba người chúng ta đều phải gọi Hạ Linh là tỷ tỷ đó"

Loading...