Bởi vì mẹ mở một lớp học nghệ thuật, nên  cần cố định  , bình thường thỉnh thoảng đến xem tình hình là .
Vì  bà đều sẽ ở nhà nấu sẵn cơm nước, chờ Hà Di đến , ba chúng  cùng  ăn cơm tối.
Hà Di sẽ ở  bàn cơm  chuyện bát quái,  chuyện , cũng sẽ chửi bới ba.
Đặc biệt là mỗi    để riêng một phần cơm tối cho ba, Hà Di đều vô cùng khó chịu: "Tiêu Chấp   ăn, chị  gì mà cứ để dành cho   chứ, lãng phí đồ ăn quá."
Mẹ   gì, chỉ  .
Có   ngủ    ghế sofa, mơ mơ màng màng  thấy Hà Di  đang chửi ba.
"Chị xem, Tiêu Chấp  ở bên ngoài quán bar chơi bời!" 
Cô   ăn bánh bông lan trứng muối  lấy điện thoại đưa cho  xem: "Chị xem  phụ nữ  , quả thực cả  đều  treo lên  Tiêu Chấp ! Hơn nữa cô  mặc cũng quá ít ,   dứt khoát mặc luôn bikini cho xong!"
Cô  còn  giải thích cho  vài câu: "Trước đây em tuyệt đối   động tay động chân giống như cô ! Em chính là còn trẻ  hiểu chuyện,  chiếc Hermes mà   tặng cho  mê hoặc!"
Mẹ chỉ "xuỵt" một tiếng: "Được , đừng kích động, lát nữa đừng  An An thức giấc."
Hà Di bĩu môi: "An An cũng thật đáng thương."
"Mạnh Thiên Thiên, chị thật sự thích Tiêu Chấp đến  ? Ngay cả khi   như  chị cũng  thể nhẫn nhịn?"
Mẹ   gì,   là đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên,  hình như  thấy tiếng mở cửa.
 lén lút mở hé một chút mắt,  thấy ba  ở cửa.
 Hà Di  lẽ là vì  lưng về phía cửa, hơn nữa  đang chìm đắm trong thế giới của , nên  hề chú ý đến việc ba  về, vẫn còn lải nhải  ngừng.
"Em thấy Tiêu Chấp cũng chẳng  gì , chỉ là  tiền một chút,  trai một chút. Đương nhiên em thừa nhận, ban đầu em cũng vì hai điểm  mà  lầm đường, nhưng em  lập tức nhận rõ bản chất trai đểu của  !"
Cô  nói: "Mạnh Thiên Thiên, chị tìm  khác ! Tiêu Chấp căn bản là  xứng với chị! Em giới thiệu cho chị mấy ,  đời đàn ông nghìn nghìn vạn vạn, hà cớ gì  đơn phương yêu một cành hoa!"
Mẹ vội vàng  bịt miệng Hà Di , nhưng  Hà Di nhanh nhẹn tránh thoát.
"Chị thích kiểu gì, cún con  sói con? Em đều  thể tìm cho chị! Để cho Tiêu Chấp cái tên rùa vương bát đản   đầu mọc đầy ánh xanh!"
Mẹ: "..." 
: "..." 
Ba: "..."
--------------
Đầu ba  xanh     , nhưng mặt ông  quả thật  xanh .
Chỉ  thấy ông  nghiến răng nghiến lợi : "Cô rốt cuộc là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-niem-an/chuong-3.html.]
Hà Di ngẩn  , nghi hoặc  đầu ,  khi  thấy ba, càng thêm nghi hoặc: "Má ơi, hôm nay    quán bar tán gái , mà  về sớm như ?"
Rất , ba càng thêm tức giận.
Ông  hỏi : "Đây là ai?"
"Cái ..." Mẹ ấp úng một chút,  lẽ là    như thế nào, chẳng lẽ   là cô gái mà ba từng qua , nhưng ba   nhớ .
  lập tức  tiếp: "Đây là em gái em, em gái nuôi."
Hốc mắt Hà Di trong nháy mắt trở nên  đỏ.
"Em lấy   em gái?" Ba cau mày: "Thôi, mặc kệ cô  là ai, bảo cô  mau chóng  ."
Hà Di   tức giận,  vội vàng an ủi cô : "Thôi thôi, hôm nay về  , ngày mai còn    nữa."
Cô  lúc  mới  tình nguyện rời .
Mẹ ôm  về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa .
  ngủ ,  lén lút mở một khe cửa nhỏ để  trộm.
Ba   ghế sofa,  đưa cho ông  một cốc nước mật ong, theo bản năng hỏi: "Hôm nay   về sớm ?"
Hỏi xong, bà mới phát hiện    đúng chỗ ,  chữa cháy: "À,  , cái đó..."
"Hôm nay  xã giao, kết thúc sớm nên về." Ba ngắt lời bà: "Cô em gái của em , trong miệng   một câu nào  ho, ít qua  với cô  thôi."
Mẹ   gì.
Ba  ,  : "Mạnh Thiên Thiên,    ngày nào cũng  quán bar."
"Hả?" Mẹ  nghi hoặc, như thể  hiểu vì  ông    như .
  ít khi  thấy ba  biểu cảm như . 
Trong ánh mắt của ông  hình như  chút mong đợi, nhưng  hiểu là đang mong đợi điều gì: "Nếu em  thích   quán bar, em  thể  ."
Mẹ  chỉ  chằm chằm  má trái của ông , hai vết sẹo  vẫn  rõ ràng, nhưng cũng  ảnh hưởng đến vẻ  trai của ba.
"Anh thật sự   bệnh viện khám bác sĩ ?" Mẹ ngữ khí lo lắng:"Lỡ như vết sẹo  thể xóa  thì ?"
Ba  một  nữa khôi phục vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Em tại   để ý đến vết sẹo  như ? Không xóa  thì ? Sau  đừng hỏi nữa."
Mẹ nhỏ nhẹ đáp một câu: "Ồ..."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Sau đó ba liền về phòng, để  một   ở phòng khách. Giống như  nhiều đêm  đây.
  thấy bóng lưng cô đơn của , bà nhấc điện thoại lên, gọi một .
Đầu bên  điện thoại truyền đến tiếng "Số điện thoại bạn  gọi  đúng", nhưng  vẫn .
Bà  là: "Trần An, em hình như  chống đỡ  nữa ..."