Lại qua một tuần,   bà  chút việc  , để Hà Di tạm thời trông .
Hôm đó  và Hà Di đến công viên, nhưng    vì , luôn cảm thấy tim đập  nhanh.
  nhớ , quấn lấy Hà Di gọi điện thoại cho .
Hà Di    phiền  chịu : "Được  , dì gọi còn   ?"
Chỉ là điện thoại vẫn luôn  gọi .
Hà Di đầu đầy mờ mịt: "Có lẽ  con đang  gì đó, lát nữa dì gọi  thử xem."
  đợi Hà Di gọi , điện thoại của cô   vang lên .
Cô   máy.
Đối diện   nhanh mấy câu.   rõ ràng,  khi  thấy mấy câu , sắc mặt Hà Di trong nháy mắt trở nên giống như đèn huỳnh quang, trắng bệch đến đáng sợ.
Cô  đang run rẩy.
"Cô, cô    nữa..."
Trong khoảnh khắc  chuyện, nước mắt của Hà Di trào .
"Ai  tai nạn xe ?"
------------------
Vốn dĩ Hà Di  chịu đưa  đến bệnh viện, nhưng    lớn: "Di Di, cầu xin dì, con  gặp , con   con..."
Hà Di cũng  yên tâm để  một  ở nhà, đành  đưa  cùng đến bệnh viện.
Toàn  cô  run rẩy, thở gấp gáp, ôm lấy  lau nước mắt cho : "Đừng ,  con chắc chắn sẽ  ." 
Rõ ràng cô   với   chỉ  thương nhẹ, bảo  đừng lo lắng, nhưng bản   đang cố gắng hít sâu.
Vừa xuống xe, cô  liền ôm  chạy như bay. 
Đôi giày tùy tiện mang khi  ngoài, bây giờ cô  mới phát hiện  mà  là giày cao gót 5 phân. 
Hà Di bực bội kêu lên một tiếng,    một câu "Kệ", giẫm lên đôi giày cao gót "lộc cộc lộc cộc" bắt đầu chạy.
Khi đến cửa phòng cấp cứu, chúng   thấy ba và ông bà ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-niem-an/chuong-5.html.]
  từng thấy ba như  bao giờ. 
Ông  luôn  vẻ  bình tĩnh, đối với  thứ đều dửng dưng, nhưng hiện tại ông  đang   ghế,  mặt là vẻ mặt bất lực, hai tay nắm chặt, run rẩy nhẹ.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hà Di,   đều ngẩng đầu  về phía chúng .
Hốc mắt của ba đỏ ửng, lông mày nhíu chặt, dường như  khó hiểu về sự xuất hiện của Hà Di.
Tiếp theo, Hà Di   hành động khiến cả phòng kinh ngạc.
Cô  giơ chiếc túi xách  tay lên, dùng sức đánh ba mấy cái.
Chiếc túi   , hình như là Hà Di dành dụm  lâu mới quyết tâm mua,    mấy chục vạn,  đắt  đắt, bình thường Hà Di đều  nỡ mang, chỉ cần  một chút vết xước thôi cũng  kêu than cả buổi.
 hiện tại, chiếc túi  giống như chỉ là một món hàng rẻ tiền  đáng giá,  nện mạnh lên  ba.
"Tiêu Chấp,  là đồ chó chết! Sao   c.h.ế.t ? Rõ ràng  đáng c.h.ế.t là !" 
Hà Di  đập  hét: "Tại   luôn  khó dễ cô ? Tại   bạo lực lạnh với cô ? Anh   cô   trầm cảm mỗi ngày đều  uống thuốc ? Cho nên cô  mới tinh thần suy nhược, căn bản  kịp phản ứng!"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nghe  lúc chiếc xe  sắp đ.â.m , nếu  phản ứng nhanh hơn một chút tránh ,  lẽ sẽ  nghiêm trọng như bây giờ. 
  hiểu là do tinh thần hoảng hốt  là  dọa sợ, mà bà   động đậy.
"Anh ngày nào cũng     thấy cô . Bây giờ thì  ,    lẽ  thật sự sẽ   thấy cô  nữa,  hài lòng ?"
Ba  lẽ  từng  ai đối xử như , trong lúc nhất thời   tại chỗ  hề phản kháng.
Hà Di  dừng : "Cô  mỗi ngày đều  đổi món ăn cho , cho dù   hề nếm thử một miếng nào; lúc cô  sốt cao thì  ở bên ngoài ôm ấp  khác; cô   lời  ý ,  chỉ  trút giận lên cô !"
Ba   động tĩnh, nhưng ông bà ngoại  thể  yên  nữa, xông lên ngăn cản Hà Di: "Mày là ai hả mày? Con gái tao   quen  một  vô giáo dục, vô văn hóa như mày?"
Hà Di gạt tay họ , mắt đỏ hoe trừng mắt  họ: "Các  chính là ba  của Mạnh Thiên Thiên ư? Rốt cuộc Mạnh Thiên Thiên và Tiêu Chấp ai mới là con ruột của các ? Tại  các   bao giờ bảo vệ con gái ?"
Khả năng chiến đấu của Hà Di  khai mở, ông bà ngoại  mà cũng sững  vài giây   gì.
Ba lúc  rốt cuộc cũng  chút động tĩnh: "Trước đây,  đây là  sai..."
"Muộn ! Đều muộn !" Hà Di chỉ  ông : "Cổ phiếu tăng thì   mua, xe đ.â.m  cây thì   tránh, nước mũi chảy  miệng thì   hỉ ! Có tác dụng gì chứ! Anh  thể để Mạnh Thiên Thiên bình an trở về !"
Cô  rõ ràng là  đang mắng chửi  khác, nhưng nước mắt   ngừng rơi.
Trong chốc lát,  ai  thêm gì nữa, chỉ  thể  thấy tiếng  nức nở.