cũng  dọa,  hiểu rốt cuộc  xảy  chuyện gì, tại  họ  cãi  dữ dội như . 
 chỉ  hình như   thương , nhưng hiện tại  đang ở ?
  lau nước mắt,  kéo kéo áo Hà Di: "Di Di,  đang ở  ? Con  gặp ."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nghe thấy lời  ,   dường như mới đột nhiên nhớ  sự tồn tại của .
Hà Di lau mặt,  giúp  lau  nước mắt đầy mặt: "Mẹ con  thương , bác sĩ đang chữa trị cho ,    bảo bối. Vừa  Di Di   dọa con  , xin  xin ."
Ba cũng  tới, ông   khụy xuống, dùng giọng  dịu dàng mà   từng    với : "An An, đừng  nữa,  con sẽ   ."
Trời  khuya, Hà Di  đưa  về nhà ngủ,  quấy   chịu.
Qua   bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở .
Có một bác sĩ  , ông  : "Cứu  ."
Có lẽ là do  quá muộn, cũng  lẽ là do  quá nhiều quá mệt mỏi,     giường bệnh,    , cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng vẫn  chịu đựng  mà ngủ  .
Lúc tỉnh ,  phát hiện  đang ở nhà, bên cạnh   ai.
  sợ hãi,  bò xuống giường  kêu: "Mẹ! Di Di!"
Nghe thấy tiếng gọi của ,  một  chạy từ ngoài .
Là dì bảo mẫu.
Dì Lý bế  lên: "An An, con dậy  ? Có đói ?"
"Dì Lý ơi,  con ?"
"Đừng  nữa,  con đang ở bệnh viện." Dì  bế  đến phòng ăn: "Con ăn cơm  , dì gọi điện thoại cho ba con và dì con. Họ ở bệnh viện cả đêm , bảo dì chờ con tỉnh  gọi điện cho họ."
 lắc đầu: "Con   ăn cơm, con   gặp . Dì Lý ơi, dì đưa con   ?"
 dì Lý  nếu    lời  sẽ  vui, nên  vẫn ngoan ngoãn ăn sáng.
Ba  nhanh liền trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-niem-an/chuong-6.html.]
Mặt ông  đầy vẻ mệt mỏi, mắt  đỏ.  rụt rè hỏi ông : "Ba ơi,  ? Ba đưa con  gặp   ?"
Nếu như  đây, ông  chắc chắn sẽ  để ý đến .  bây giờ ông  trở nên dễ  chuyện hơn.
Ông  xoa đầu : "Mẹ con vẫn còn ở bệnh viện. Chờ  khá hơn một chút, ba sẽ đưa con  thăm ."
Vừa dứt lời, khóa mật mã vang lên tiếng nhập mật khẩu.
Cửa mở, Hà Di nhanh chóng xông : "An An, con dậy  ? Đã ăn sáng ?"
Lông mày của ba  nhíu chặt: "Sao cô   mật khẩu nhà ?"
Hà Di trợn trắng mắt với ông ,  để ý đến ông , giải thích với : "An An, vốn dĩ dì định đưa con về nhà dì.  nghĩ , nhà con  bảo mẫu,  thể  chăm sóc  hơn."
Bởi vì cô   nhanh chóng về nhà vệ sinh cá nhân một chút  đến bệnh viện, nên  khi  xong với , cô  liền vội vàng về nhà.
Ba cũng  vệ sinh cá nhân,  một  trốn trong phòng lén lút .
    với ba một  nữa, để ông  đưa  đến bệnh viện thăm . 
   thấy ba  khi vệ sinh cá nhân xong,   giường lớn trong phòng ngủ,  chằm chằm  bức ảnh cưới của họ  tường ngẩn .
  tới gọi ông : "Ba."
Ba chậm rãi ngẩng đầu  ,  khổ một tiếng: "Trước đây  luôn chờ ba về nhà, ba  thấy  con liền thấy phiền, bảo  con đừng chờ nữa, ba   về nhà   thấy  con. Bây giờ thật sự   thấy  con nữa , ba đột nhiên cảm thấy cả căn nhà đều trống rỗng."
Ông   vẻ như  đau đầu, liên tục dùng tay ấn huyệt thái dương: "Tại   con   trầm cảm? Ba  mà  bao giờ phát hiện ...Thuốc trị trầm cảm...  , thuốc ở ..."
Vừa , ba liền bắt đầu lục lọi ngăn kéo, hình như đang tìm thuốc gì đó.
Chỉ là ông   tìm thấy thuốc,  ở ngăn kéo  cùng, tìm thấy một cuốn sổ ghi chép.
Ông  nghi hoặc mở cuốn sổ .
Sau đó  liền  thấy, càng lật về , sắc mặt của ba càng ngày càng tệ, tay ông   run rẩy, thần sắc trở nên càng ngày càng lạnh lùng, cuối cùng ông  như phát điên, hét lớn  ném cuốn sổ ghi chép , đau khổ  thụp xuống.
  sợ hãi, lùi về  mấy bước, ba  đột nhiên  đầu  , trong mắt chất chứa đầy sự cay đắng và phẫn nộ.
"Tiêu Niệm An..." Giọng  của ba khàn đặc, như thể tức giận đến cực điểm, ngược  lạnh lùng  phá lên.
"Mạnh Thiên Thiên, xem như em tàn nhẫn…Niệm An Niệm An, nhớ nhung Trần An..."