Mẹ   giường bệnh  lâu mới tỉnh . 
Ba  khi xem cuốn sổ tay  thì  hiểu vì   nổi giận đùng đùng, đập phá  nhiều đồ đạc trong nhà. 
 cuối cùng ông  cũng bình tĩnh , giả vờ như   chuyện gì xảy , ở bệnh viện chờ  tỉnh .
Di Di cũng ngày ngày ở bệnh viện chờ đợi. 
Một  yêu cái  như cô  mà bây giờ đầu tóc bù xù, quần áo mặc tạm bợ, trông như một  phụ nữ phát điên. 
  một điều là, ông bà ngoại  dám mắng cô  nữa. 
Lúc  tỉnh , , ba và Di Di, cả ba chúng  đều , cả phòng bệnh trong phút chốc tràn ngập tiếng  than ai oán. 
Sau đó chúng   bác sĩ  thương tiếc đuổi  ngoài.
Mẹ  khi tỉnh  thì  yếu,  lâu  mới  thể  chuyện .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bà lau nước mắt cho , và  lời xin  với : "Xin , An An, con sợ hãi lắm  ?"
 lắc đầu, dùng bàn tay nhỏ bé xoa lên mặt . 
Bà   lời xin  với Di Di: "Em cũng sợ hãi lắm  , xin  em."
Di Di lau  nước mũi: "Mạnh Thiên Thiên, chị xin   gì? Mau chóng khỏe  , em thực sự  c.h.ế.t vì lo lắng cho chị đấy, chị    hả!" 
Chúng  đều ,  là  hiền lành và  bụng nhất, đến như   vẫn nghĩ xem   phiền  khác . 
Cuối cùng,   về phía ba: "Tiêu Chấp, xin ." 
Ba ngây . 
"Kết hôn với    thích chắc chắn là   vui." 
Bà kéo khóe miệng: "Chúng  ly hôn , Tiêu Chấp." 
Có lẽ vì những ngày  quá mệt mỏi, ba như   vững, loạng choạng mấy bước. Ông  cố gắng giữ bình tĩnh: "Em còn yếu lắm, bây giờ đầu óc còn  tỉnh táo, chuyện  để  hãy ." 
Nói xong, ông  nhanh chóng xoay , bước  khỏi phòng bệnh. 
Di Di trợn mắt há mồm  , giơ ngón tay cái lên.
Ba vẫn mỗi ngày tan  đều đến, nhưng tuyệt nhiên  bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn,   mới mở miệng thì ông   giả vờ như   thấy, viện cớ  việc    khỏi phòng.
Ông  dường như  biến thành một  khác, bắt đầu trở nên kiên nhẫn hơn, cũng bắt đầu học cách chăm sóc .
Lúc ông   đút cháo cho  ăn, cả   đều ngây  : "Không...  cần, để em tự ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-niem-an/chuong-8.html.]
Sau  ba đột nhiên biến mất mấy ngày, khi trở về thì những vết sẹo  mặt   còn nữa.
Đêm đó,  ngủ    ghế sofa cạnh giường bệnh cao cấp, mơ mơ màng màng  thấy  tiếng  bước .
Là ba, ông : "Anh đưa An An về nhà ngủ."
Ông  tiến  gần , khi  bế  lên thì  lên tiếng: "Tiêu Chấp, tại     phẫu thuật xóa sẹo?"
Động tác của ba khựng . Một lúc lâu , ông  tự giễu cợt : "Anh như ,  giống Trần An hơn ?"
Mẹ sững : "Anh...    mà ..."
“Mạnh Thiên Thiên, em đúng là lợi hại thật, coi  như   thế?" 
Giọng ba đầy cay đắng: "Anh  tức giận,  thực sự  tức giận, nhưng  khi tức giận xong   phát hiện  rằng, nếu như    thể giữ em , thì cũng   là  thể."
"Em  hiểu." Mẹ đầy nghi hoặc; "Tại ?"
 hé mắt  trộm, thấy ba xoay  bước về phía : "Khó hiểu  ? Anh  thích em , Mạnh Thiên Thiên,    ly hôn."
Như thể   chuyện gì đó buồn ,  há hốc mồm  lớn: "Tiêu Chấp? Anh đang  gì ?"
Ba nắm lấy tay , giọng chân thành: "Mạnh Thiên Thiên,    sẽ  đổi. Em coi  là   thế, cũng  . Đừng ly hôn   ?"
Mẹ  ba điên . Vai trò của ba và  dường như  hoán đổi cho , ba trở thành  cả ngày tìm cách lấy lòng, còn  trở thành  thờ ơ.
Di Di  khi  tin ba   ly hôn,  bắt đầu mắng ba: "Tiêu Chấp,   điên ! Bây giờ  mới     ly hôn, lúc   ở bên ngoài uống rượu chơi gái thì    hả?"
Ba cau mày, trông như  mắng , nhưng  ngăn ông  : "Đừng mắng Tiểu Di."
Vì , ba đành nuốt những lời    bụng.
Có  che chở, Di Di bắt đầu trở nên càng quá đáng hơn, mỗi ngày gặp ba đều trợn mắt khinh bỉ.
Đồng thời, cô  cũng  tích cực giúp  tìm luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, sửa  sửa  hết bản  đến bản khác.
Đến ngày  xuất viện, thỏa thuận ly hôn cũng    soạn xong.
Khi  về nhà,  đưa thỏa thuận ly hôn cho ba.
"Anh  đồng ý." Ba  thẳng thừng xé bản thỏa thuận: "Anh   , em  thể tiếp tục coi  là Trần An,   quan tâm.   thể ly hôn."
Mẹ nhẹ nhàng thở dài: "Có cần thiết ?"
Ba  nghiêm túc  : "Anh thấy cần thiết. Mạnh Thiên Thiên, đừng rời    ? Anh sẽ coi An An như con gái ruột của , cả nhà ba  chúng  ở bên    ?"
"Không ." Mẹ lắc đầu: "Tiêu Chấp,  đừng như ."