Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn - Chương 54: Tiểu mai tử người này a
Cập nhật lúc: 2024-11-21 16:02:15
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai chuyện, Tiêu Kinh Sơn cầm tay Mai Tử lên: "Đi, đến doanh trướng của ."
Mai Tử bốn phía xung quanh, đây là nơi việc nên liền lên tiếng "Ừ" theo ngoài.
Vừa khỏi cửa liền phát hiện bên ngoài sớm tụ tập đủ loại nhân vật. Có đây xem náo nhiệt, cũng tuần canh trộm qua bên . Lúc những đó thấy Tiêu Đại tướng quân dẫn theo tiểu nương tử tìm chồng trong truyền thuyết cửa, vội vã cúi đầu bộ đang bận rộn.
Tiêu Kinh Sơn đương nhiên bọn họ tò mò nhưng cũng để ý. Hắn chững chạc đàng hoàng nghiêm mặt, một đôi mắt nghiêm nghị quét qua , cho bọn họ hoặc là nhanh chóng rút lui hoặc là vội vã tiến lên gật đầu chào hỏi.
Mai Tử da mặt mỏng, nhiều ánh mắt chăm chú như lúc đầu chút tự nhiên. Sau nàng cảm thấy bàn tay to đang dắt lấy truyền tới âm ấm lực cùng bao dung, trong lòng dần dần bình tĩnh, bước cũng tự nhiên hơn. Thế là nàng bắt đầu tò mò về phía bốn phía, gặp những ánh mắt nhịn lòng hiếu kỳ len lén quan sát thì sẽ lễ phép nở một nụ e thẹn, ngược cho ngây .
Thật vất vả lướt qua , Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử tới doanh trướng nghỉ ngơi thường ngày, đó thuận tay thả tấm vải rèm doanh trướng , khiến chúng che ánh mắt tò mò trộm hướng qua bên .
Tiến phòng, Tiêu Kinh Sơn khác hẳn hình tượng Đại tướng quân mặt sắt bên ngoài, một phen ôm lấy Mai Tử ngừng, áp sát mật một hồi. Mai Tử mơn trớn dồn dập cuồng nhiệt đến thở nổi, khỏi né tránh lầm bầm : "Hôm nay biến thành khác như , giống như mấy con gà trong nhà bỏ đói vài ngày ."
Tiêu Kinh Sơn nàng ví dụ như , thật là buồn bực, cái tay đang vuốt ve cái m.ô.n.g tròn đầy yêu kiều của nàng vỗ nhẹ một cái: "Nào ai phu quân như ."
Mai Tử đánh nhẹ, mặc dù đau, nhưng vẫn nũng nhẹ nhàng non nớt : "Không cần đánh , đau."
Tiêu Kinh Sơn dáng vẻ của nàng thật cho yêu thương, nhịn đem thể mềm mại của nàng áp sát tựa n.g.ự.c , cúi đầu ở bên tai, hai má nàng tinh tế gặm ăn.
Mai Tử cảm thụ lồng n.g.ự.c rắn chắc ấm áp của , né tránh đang cắn gặm, đánh : "Ta đói c.h.ế.t , ngược ăn ."
Tiêu Kinh Sơn ôm nàng, cúi đầu kỹ nàng, thở dốc chút vững vàng: "Ta cũng đói."
Lúc đầu Mai Tử còn hiểu, chợt phát hiện bên một vật cứng chống lấy , lập tức hiểu , mắc cỡ nâng tay nhỏ bé lên đánh lồng n.g.ự.c : "Vừa mới gặp , liền nghĩ đến chuyện !"
Tiêu Kinh Sơn khàn khàn nhỏ tiếng: "Bây giờ chạm nàng, để nàng ăn cơm ."
Hắn đặt nàng xuống, ôm lấy mặt nàng hạ giọng căn dặn: "Còn nữa, nàng gặp đám bên ngoài cần khách khí, càng cần với bọn họ."
Mai Tử liếc , thế nào cũng cảm thấy mặt mang theo vị chua, khỏi trêu ghẹo : "Vừa mới tính tình trẻ con trong lòng còn chịu thừa nhận? Bây giờ bằng chứng rõ ràng, quả nhiên là trẻ con. Ta thấy lạ, lúc đó thể tái giá hả."
Tiêu Kinh Sơn dáng vẻ đắc ý dí dỏm của nàng, bàn tay nhịn nhéo hai má nàng: "Bây giờ xem như nàng nắm trong tay ."
Bên đang , bên ngoài phụ trách đưa cơm nước tới. Mặc dù vội vàng, vả đang hành quân ở bên ngoài, thế nhưng những cũng đoán rốt cuộc tướng quân phu nhân ăn cái gì. Vài món ăn khuông dạng, Mai Tử thấy khỏi động đậy ngón trỏ.
Tiêu Kinh Sơn nàng đói cực kỳ, vội vàng cầm chén lên bới cơm đưa cho nàng gắp cho nàng các loại món ăn. Lúc Mai Tử cũng đành , bưng chén qua lùa cơm ăn một trận, ăn hàm hồ : "Dọc đường cả ngày ăn bánh bao với bánh bột ngô, ăn đến bây giờ ngửi thấy mùi bánh bao là phun, vẫn là cơm ăn ngon a!"
Tiêu Kinh Sơn , biến sắc : "Dọc đường nàng chịu ít khổ , nàng quen thế tử A Mang ?"
Mai Tử nhớ tới chuyện kinh hách mất lừa, khỏi than thở : "Còn . . . . . . Một nhóm . . . . . . Đuổi theo. . . . . ." Nàng ăn cẩn thận sặc, ho khan đến má cũng hồng.
Tiêu Kinh Sơn vội vàng rót nước đ.ấ.m lưng cho nàng, ho khan đến khi Mai Tử rơi nước mắt, lúc mới thuận khí một chút.
Nàng đáng thương Tiêu Kinh Sơn: "Thật vất vả mới ăn bữa cơm ngon, còn sặc."
Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, giống như vỗ về một con mèo nhỏ đáng thương: "Trách , nên hỏi nàng bây giờ. Nàng ăn chút nữa , nàng đói thành dáng vẻ ."
Mai Tử buông chén đũa xuống, lắc lắc đầu : "Không ăn, cũng no . Chàng mới hỏi chuyện đường của đúng , thật một đường mặc dù chịu ít kinh sợ, nhưng mà khổ cực gì đó cũng đến nỗi nào."
Tiêu Kinh Sơn rót một ly cho nàng: "Ừ, nàng uống chút nước , uống từ từ kể cho ."
Mai Tử dáng vẻ Tiêu Kinh Sơn vung áo khoác lên nghiêm chỉnh một chút, chợt nhớ tới lúc thấy trong đại doanh hôm nay.
Lúc đó dáng vẻ thật giống phu quân thường ngày sẽ sẽ sẽ trêu chọc , như giống như một xa lạ, ở đó cao cao tại thượng vô cùng.
Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu Mai Tử: "Sao như ?"
Mai Tử nghiêng đầu quan sát : "Ta chợt cảm thấy dáng vẻ của thuận mắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/chuong-54-tieu-mai-tu-nguoi-nay-a.html.]
Tiêu Kinh Sơn hiểu nhíu mày: "Hả? Vậy thế nào thì nàng mới thể thuận mắt?"
Mai Tử nhíu đầu mi nhỏ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thò tay kéo một cánh tay Tiêu Kinh Sơn, đó đặt m.ô.n.g bắp đùi .
Nàng ngẩng đầu dáng vẻ nghi ngờ của , lè lưỡi : "Như thế thuận mắt hơn nhiều."
Vừa nàng cố hết sức kéo cánh tay to của ôm vòng lấy , đó thoải mái dựa bả vai : "Ta dáng vẻ ."
Tiêu Kinh Sơn sủng nịch thở dài: "Được."
Hắn biến sắc đem Mai Tử dời một chút xuống chỗ đầu gối, đó mới đưa một tay ôm lấy hông nàng, một tay ôm ấp bả vai, ở bên tai nàng hà hỏi: "Nếu như bóp vai cho nàng nữa thì nàng càng thêm thuận mắt ?"
Mai Tử thoải mái cọ cọ nhẹ hõm vai : "Ừ, nếu như thể bóp chân nữa thì hơn."
Nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng mà Tiêu Kinh Sơn tiếng: "Tiểu Mai Tử a, xem nàng nắm trong tay ."
Mai Tử quấn lấy Tiêu Kinh Sơn ngọt ngào một phen, lúc mới chậm rãi từ từ đem kinh nghiệm một đường của chính cho Tiêu Kinh Sơn . Nói đến đoạn một nhóm đuổi theo phía thì Mai Tử huơ tay múa chân, còn Tiêu Kinh Sơn thì nhăn nhẹ cặp lông mày, cái tay đang giúp Mai Tử xoa bóp vai cũng một cái nặng một cái nhẹ.
Sau đến đoạn nửa đêm dọa tỉnh, lừa thì kinh hách chạy , Mai Tử uất ức : "Ta động tĩnh, khi liền nghĩ đám tới, bọn họ chính là cướp lừa của chúng , cho nên chỉ thể dắt lừa chạy a, kết quả lừa vẫn mất." Nhớ tới con lừa lông ngắn nuôi lâu, nước mắt Mai Tử lách tách rơi xuống.
Tiêu Kinh Sơn đến lông mày nhíu chặt, cái tay đang giúp Mai Tử đ.ấ.m chân dừng , ôm nàng nhẹ giọng : "Không , mất con lừa , chúng mua con mới, còn mua ngựa cho nàng nữa, ?"
Mắt Mai Tử vương nước mắt chớp chớp, lắc đầu : "Không cần ngựa, chỉ lừa thôi, con lừa của chúng ."
Tiêu Kinh Sơn giơ tay lên nàng lau lau nước mắt, cái gì chỉ con lừa , đây dĩ nhiên là thể nào. Hắn cũng nàng chỉ thôi, nên liền chuyển đề tài: "Sau đó nàng gặp chuyện gì?"
Mai Tử thấy hỏi, nhớ tới tình cảnh đêm đó, liền thu nước mắt, hết sức vui vẻ kể về A Mang, như thế nào kéo lấy thả đòi trả con lừa. Sắc mặt Tiêu Kinh Sơn trở nên khó coi, bàn tay chặt chẽ nắm lấy tay nhỏ bé của Mai Tử chịu thả.
Mai Tử dĩ nhiên cảm thấy , liếc một cái, oán giận : "Là nha, gì bây giờ sắc mặt trở nên như , thật thú vị, nữa."
Tiêu Kinh Sơn trầm mặc một hồi, cuối cùng thu hồi sắc mặt khó coi của , bày một nụ , tiếp tục giúp nàng đ.ấ.m nhẹ chân : "Không vui, nàng tiếp , đó A Mang dẫn nàng đến Vân Châu ? Buổi tối hai ở ?"
Mai Tử thở dài : "Này A Mang cũng thật là, nếu là con trai của Vương gia, thì cần gì tiết kiệm đến thế, bình thường thế mà khách sạn cũng chịu thuê, thể gì khác hơn là cùng ngủ ở bên ngoài."
Tiêu Kinh Sơn nương tử ngây thơ mà bất đắc dĩ thở dài, mặt là vẻ yêu tiếc cùng phức tạp đang xen.
Hắn nhíu mày bất mãn : "Tiểu thế tử quả nhiên thật hiểu chuyện, thế mà cách chăm sóc nàng cho ."
Mai Tử lời , con ngươi chuyển chuyển: "A, lúc đầu cũng cảm thấy thật đáng giận. khi nam tử áo trắng xuất hiện, phát hiện A Mang vẫn vô cùng."
Tiêu Kinh Sơn , nhíu mày hỏi: "Nam tử áo trắng? Đây là nào?"
Mai Tử dáng vẻ kinh ngạc, thế là đắc ý , đem chuyện nam tử áo trắng , bao gồm cả việc thế nào thế nào với nàng, bao gồm cả việc mời nàng ăn thịt nướng thế nào, đều nhất nhất . Càng Tiêu Kinh Sơn càng nhíu mày trầm tư.
Hồi lâu, Tiêu Kinh Sơn hỏi: "Nàng , mua mười cân thịt heo của chúng ?"
Mai Tử gật đầu: " , một mua mười cân luôn đấy."
Tiêu Kinh Sơn hỏi: "Hắn vẫn mặc đồ trắng, vả còn quy củ trong núi lúc săn?"
Mai Tử hiểu gật đầu: " nha, xác thực là như thế."
Tiêu Kinh Sơn trầm tư một phen, nghiêm túc hỏi Mai Tử về tướng mạo . Mai Tử nghiêng đầu miêu tả một phen, cuối cùng cảm khái : "Người thật là mắt! Giống như là. . . . . . Giống như là mây bay trời !"
Khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Kinh Sơn mang theo điểm vui: "Người thì thể giống như mây, với mây cũng loại loại , nàng thấy ban ngày trời mây trắng, cũng khi mây đen phủ đầy đấy ."
Mai Tử phản bác, bất mãn : "Cái gì mà mây đen phủ đầy, chính là một đám mây trắng núi bay giữa bầu trời trong vắt, vô cùng."
Tiêu Kinh Sơn lời , xụ mặt hề gì nữa.
Mai Tử bất đắc dĩ liếc , nũng kéo lấy tay : "Được , đừng nghĩ về nữa, chỉ là một đám mây mà thôi, gió thổi liền bay a. Nhìn để ý thành dáng vẻ kìa." Mai Tử xong, buồn : "Sao bây giờ trở nên con nít thế, về nam nhân khác liền xụ mặt."