Miêu thị trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng cũng phủ nhận.
"Đáng tiếc ... Bọn thành một cách đàng hoàng, trong thôn ai cũng cả. Ngay cả kiện quan phủ cũng thừa nhận mối quan hệ ! Đại tẩu ngươi vẫn nên bỏ cái tâm tư đó !"
Miêu thị vươn ngón tay chỉ nàng: "Ngươi...! Được , Đỗ Tuệ Nương, nếu ngươi thật lòng thủ tiết cho Lão Nhị thì thôi , nhưng bây giờ trong thôn cũng truyền lời đồn về ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, hoặc là ngươi tự quản cho cái chân của , hoặc là ngươi tái giá thì những thứ của thể nào để cho ngươi !"
Tuệ Nương đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng nàng : "Ngươi cũng đó là lời đồn, ngươi thấy ? Chuyện đó liên quan cái quái gì đến , đại tẩu mà còn ở đây bừa càn, sẽ gọi đấy! Đi thong thả tiễn!"
Miêu thị tức đến tím mặt, nhấc chân bỏ . Nàng tức giận hầm hầm còn quăng mạnh cái cửa nhà Tuệ Nương, Tuệ Nương lớn tiếng la: "Hỏng là ngươi đền đấy! Ngươi nhẹ một chút cho !"
Miêu thị tức đến mức bước chân vững.
Nàng lẩm bẩm chửi rủa , ngang qua Ngụy Thạch thậm chí còn nhận đang ở đó. Ngụy Thạch mặt đầy phức tạp cạnh tường viện, công việc trong tay cũng tự lúc nào dừng .
Hắn cũng dừng từ khi nào, chỉ là cứ như một cái cọc gỗ ở đó lâu.
Tuệ Nương khi Miêu thị bỏ cũng tức giận ít, trong sân để bình tâm .
Đằng chợt tiếng bước chân, nàng vui đầu , liền bắt gặp đôi mắt đen kịt của Ngụy Thạch.
"Làm gì?" Tuệ Nương lúc đang bực tức, ngay cả đối với cũng thái độ .
"Chuyện thuê ruộng, để sẽ giúp nàng hỏi thử."
Tuệ Nương ngờ Ngụy Thạch điều , nàng mím môi: "Ngươi đều thấy hả?"
"Ừ."
"Thôi , cần ngươi thương hại. Không cho thuê thì cứ để đó, hoang phế cũng lợi cho khác." Tuệ Nương xong liền dậy về phòng.
Nàng tức đến nỗi gặp trưởng thôn bên nữa.
Cứ nghĩ đến việc giao thiệp với khác, nàng thấy phiền.
Ngụy Thạch một trong sân một lúc, tiếp tục việc.
Mãi cho đến giữa trưa, Tuệ Nương mới đột nhiên kéo cửa đến phòng bếp.
Đã đến giờ ăn cơm .
Tuệ Nương tâm trạng món gì phức tạp, nên định nấu mì đại khái qua loa ăn cho xong.
Ở thôn Hoa Ổ, mời về việc thì lo cơm nước, bất kể là xây nhà sửa tường viện, ít nhất một bữa cơm cũng dầu mỡ, đó là quy củ.
Chỉ là hôm qua lẽ Tuệ Nương còn tâm trạng để chút gì đó, hôm nay thì còn chút hứng thú nào. Mì nước tương rau xanh, ai ăn thì ăn, ăn thì thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-qua-phu-va-chang-tho-da-cuc-mich/chuong-14.html.]
Ngụy Thạch thấy tiếng nàng ở trong nhà gọi, lặng lẽ đặt đồ xuống.
Nhìn thấy bát mì sợi nước trong veo, nam nhân sững một chút.
Tuệ Nương: "Thật ngại quá, chỉ chừng thôi, chê cũng đành chịu."
Ngụy Thạch lặng lẽ bưng lên: "Không , chê."
Lần đến lượt Tuệ Nương ngây một chút, ngẩng đầu , nam nhân yên lặng ăn .
Tuệ Nương cũng gì nữa, ở một bên lặng lẽ ăn xong một bát mì.
Tuệ Nương ăn ít ăn nhanh, ăn xong liền trong sân bắt đầu thắt nút kết.
Thật buổi sáng nàng khá nhiều , giờ thì tiếp tục.
Ngụy Thạch cũng ăn xong, ngẩng đầu nàng một cái. Tuệ Nương , Ngụy Thạch tự thu dọn bát đũa mang bếp, lúc ngoài còn liếc bếp của nhà Tuệ Nương, bài trí đơn giản, ngay cả gia vị cũng ít.
Sau khi ngoài, Tuệ Nương vẫn đang thắt nút kết, trong cái giỏ bên cạnh để đầy ắp, ước chừng đều là những thứ trong ngày.
Ngụy Thạch chợt mở miệng hỏi: "Nàng... nhiều thế ?"
Tuệ Nương ngẩng đầu: "Thiếu tiền đấy, thấy ?"
Ngụy Thạch trầm mặc.
Mỗi bước mỗi xa
Nam nhân cao lớn như núi lưng nàng lâu, cuối cùng cũng mở miệng : "Tiền của , nàng cần vội trả."
Tuệ Nương dừng , đầu : "Vì ?"
"Ta thiếu tiền lắm..."
Tuệ Nương nghẹn lời, lặng lẽ .
"Thôi , thích nợ khác, chỉ là bây giờ quả thực đang túng thiếu. May mà việc nhà cũng xong trong một sớm một chiều. Đợi đến ngày xong thì sẽ thanh toán cho ngươi, ?"
"Ừ."
Tuệ Nương tiếp tục thắt nút kết. Ngụy Thạch chuẩn việc, sửa tường viện là việc chỉ một mặt, lúc phía bên trong để kiểm tra những viên gạch nâng cao.
Tuệ Nương liền nghiêng đầu qua.
Thân hình nam nhân thật sự cao, cũng khá vạm vỡ. Khi Ngụy Thạch việc thích siết đai lưng lên, vai rộng eo thon, càng vẻ gân guốc khỏe mạnh.
Hắn kiểm tra, đưa tay sờ sờ. Một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên, Tuệ Nương chợt nghĩ, nếu Ngụy Thạch mà trèo qua bức tường viện , chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.
ý nghĩ chợt lóe lên vụt tắt, Tuệ Nương tự thấy thật là hoang đường hết sức.