Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 112: Sao con hung thú này lại trở nên tả tơi thế này?

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:03:56
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mục Dự Chu vẫn chưa dừng tay, ở vị trí vết thương, m.á.u của hung thú tràn đầy yêu lực bị đông lại thành băng, linh lực nhanh chóng thẩm thấu sâu vào thân thể khổng lồ của hung thú.

Con ngươi của hung thú co rút dữ dội, nhấn mạnh lần nữa: “Ta không có g.i.ế.c nàng!”

“Ngươi nghĩ g.i.ế.c nàng rồi ngươi còn giữ được mạng à? Ta bảo ngươi nhả ra, ngươi không nghe hiểu tiếng người sao?”

Giọng điệu của thiếu niên mang theo chút tàn nhẫn, linh khí trắng mờ quanh thân gần như hóa thành thực thể, uy áp của Kiếm Ý lộ rõ, càng toát lên khí thế không thể chống đỡ.

Hung thú cảm nhận được kiếm khí đã cắt vào tận xương sống mình, mắt trợn đến muốn nứt ra, nghiêng người lăn một vòng.

Núi đồi rung đất chuyển.

Kiếm khí lướt qua, Mục Dự Chu ngự kiếm bay lên không trung, gương mặt tuấn tú vẫn còn nét non nớt nhưng ánh mắt lạnh lẽo như Kiếm Ý kia đang cúi mắt nhìn nó.

Hung thú gầm lên: “Các đã ngươi nói là ngoài g.i.ế.c người ra, ta có thể làm bất cứ chuyện gì!”

“Con khỉ kia từng rút gân ta, lột sạch vảy của ta! Ta ăn một tiểu bối của nó thì sao nào!”

Thu Vũ Miên Miên

“Vài ngày nữa ta sẽ trả lại cho các ngươi! Không bị dọa c.h.ế.t thì vẫn sống thôi!”

Mục Dự Chu: “…”

Thì ra là món nợ con khỉ để lại… Không đúng, sao con hung thú này biết sư muội thường xuyên sống với bầy khỉ?

“Ngươi dám ăn?”

Mục Dự Chu cười lạnh nhưng trong mắt chẳng có chút ý cười nào. Đột nhiên, xương sống hung thú bỗng chốc vỡ vụn từng tấc, huyết mạch vận chuyển đến cực hạn để chữa trị chỗ yếu hại nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm.

Ầm ầm!

“Gào...”

Trong mắt hung thú cuối cùng cũng hiện lên nỗi sợ hãi, nó ngẩng đầu, đồng tử co rụt, miệng há to.

Nó hoàn toàn không nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục kéo dài, thân thể mình sẽ bị những đòn tấn công này xé nát thành từng mảnh.

Nếu nó thực sự nghiền nát đệ tử mà mình đã nuốt vào, kết cục nhiều lắm cũng chỉ là đối phương bị loại khỏi cuộc chiến mà thôi.

Lựa chọn thế nào, đã quá rõ ràng.

Dù có muốn trút giận thì cũng không thể lấy mạng mình ra làm cái giá

Do đặc tính của chủng tộc nên chiếc dạ dày dùng để nuốt chửng huyết nhục yêu thú và linh bảo thiên địa của chúng còn lớn hơn cả kích thước thực tế.

Kiếm quang chợt lóe.

Đạo Kiếm Ý này không quá bắt mắt, uy áp thu liễm.

Nhưng không ai dám xem thường.

Bởi vì nó xuất hiện ngay trên n.g.ự.c hung thú, đ.â.m thủng lớp da được vảy bao phủ, lập tức tạo thành vết thương sâu đến mức lộ cả xương.

Thế tấn công này đến từ bên trong, lực phá hoại cực kỳ đáng sợ.

Nhật Nguyệt kiếm đột nhiên bay ra.

Tô Chước cũng giẫm lên vết thương nhảy ra ngoài, đáp xuống mặt đất tan hoang xơ xác, lập tức lướt đến sườn núi gần đó rồi mới quay đầu lại.

“Gào...!”

Hung thú gần như muốn sụp đổ, giục cái gì mà giục, chẳng phải nàng tự chui ra mà không cần nó nhổ đấy sao?

Nhìn con hung thú, Tô Chước thoáng ngẩn người.

Mới không gặp một lát mà sao con hung thú này lại trở nên tả tơi thế này rồi?

Trên cao, một người ngự kiếm đứng nhìn nàng.

Tô Chước ngơ ngác: “Sư huynh, huynh cũng ở đây à!”

Hung thú nuốt nàng vào bụng không phải để g.i.ế.c nàng.

Trừ phi nàng tự bóp nát ngọc phù, nếu không nàng sẽ không bị loại.

Lúc đó lòng nàng không vướng bận gì, biết rõ mình không có trợ lực nào khác, muốn thoát chỉ có cách phá tan tất cả những thứ này.

Chủ động rời cuộc chơi là chuyện không thể nhưng nàng cũng chẳng muốn nán lại trong dạ dày của hung thú kia dù chỉ một giây, đó là nơi người có thể ở sao?

Ọe…

Tô Chước không muốn nhớ lại nữa.

Tiểu Kiếm cảm khái: “Đi mòn giày sắt chẳng tìm ra, đến khi có được lại chẳng tốn công.”

Con người vẫn phải tự ép mình một phen.

Tô Chước: “Không tốn công sức sao? Nửa cái mạng của ta không đáng tiền à?”

Đây không phải Kiếm Ý mà là khát vọng sống của nàng.

Nhưng xem tình hình, người sắp toi đời hoàn toàn không phải là nàng.

Tô Chước nhìn Bát sư huynh rồi lại nhìn hung thú hóa thành hình người đã sụp đổ.

Yêu thú khi ở hình người vẫn giữ được chút thể diện, chỉ là vẻ kiêu ngạo trên mặt đã hoàn toàn biến mất. Mặt nó lộ vẻ có khổ mà không nói ra được, trên mặt đầy thận trọng, không dám hành động bừa bãi.

Có thể thấy, nó là kẻ muốn rời khỏi nơi này nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-112-sao-con-hung-thu-nay-lai-tro-nen-ta-toi-the-nay.html.]

Mục Dự Chu nhíu mày đánh giá Tô Chước vài giây.

“Không sao, các người tiếp tục đi.”

Kiếm quang chợt lóe, hắn lùi về đáp xuống một cành cây gần đó, vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Băng sương dưới chân thiếu niên chưa tan hết, ngọn cây cũng nhuốm lên màu tuyết.

Mọi người kinh hãi nhìn hắn.

Cái quái gì vậy?

Đánh con yêu thú đến thừa sống thiếu c.h.ế.t rồi không đánh nữa, để sư muội mình đánh tiếp?

“Vậy thì không đánh nữa.”

Suy nghĩ của Tô Chước khẽ động, một con cự ưng đột nhiên xuất hiện, chở nàng bay về phía Mục Dự Chu.

Mục Dự Chu nhướng mày, thản nhiên nhảy lên lưng chim ưng.

“Tha cho ngươi một mạng.”

Hắn nhẹ nhàng nói với yêu thú.

Nghe vậy, môi yêu thú mấp máy như thể đang nói gì đó.

Tóm lại, không phải lời hay ho gì.

Tuy Tô Chước rất kích động nhưng cũng chưa đến mức đắc ý quên mình.

Nàng còn phải kiếm điểm tích lũy nữa, Kiếm Ý đã có, không cần liều mạng thêm, dù sao thì nàng cũng không đánh c.h.ế.t được nó.

Cự ưng lập tức rời đi.

Trong lúc đó, nó trực tiếp bay thẳng qua nhiều khu vực ngoài phạm vi thi đấu, canh đúng giới hạn thời gian không bị loại, bay đến lãnh địa yêu thú ít người lui tới.

Suốt dọc đường, Tô Chước dốc hết sức vận dụng thanh tẩy linh quyết, thế nhưng cảm giác tổn thương tâm lý chẳng vơi đi chút nào.

“Sau này muội phải bảo Tỳ Hưu nuốt chửng nó mới được!”

Tô Chước càng nghĩ càng thấy tức, dù gì cũng là một con hung thú, ngay cả chiêu âm tỳ địa ngục này cũng nghĩ ra được? Trông có vẻ không thông minh lắm.

Mục Dự Chu: “Cái cục lông xù kia thì nuốt nổi cái… Thôi, muội cứ nuôi thêm đi, biết đâu sau này nó có thể báo thù giúp muội.”

Đến nơi mới, dù Tô Chước vẫn còn bực bội nhưng vẫn phải tiếp tục công việc tiêu diệt yêu thú.

“Tiểu Cửu, tiếp theo thật sự phải trông cậy vào muội rồi.”

Mục Dự Chu nằm bẹp trên cây, chân dài lười biếng đung đưa, trông như một tên đã về hưu.

“Lão tử phế rồi, thật sự không còn gì để nói, lão Tam phong ấn tu vi của ta… thật sự ra tay không chút nể tình…”

Tô Chước điên cuồng nhét đan dược cho hắn: “Sư huynh, huynh ăn đi!”

Mục Dự Chu thở dài, uống một ngụm linh dịch: “Tu Tiên giới sau này phải dựa vào lớp trẻ như muội rồi, lão phu chẳng còn sống được bao lâu nữa…”

Tô Chước: “…”

Lại lên cơn nghiện diễn xuất rồi.

Đồng cảm không quá ba giây.

Tô Chước nhớ tới con hung thú kia, nó mới là “thú” thảm nhất: “Sư huynh, muội còn tưởng huynh sẽ g.i.ế.c nó.”

Chém nó te tua thế kia cơ mà.

Mục Dự Chu: “Giết thì dễ rồi nhưng tông môn nuôi một con Hung thú dị chủng cũng không dễ dàng gì, dạy dỗ một chút là được.”

Nếu hắn thực sự muốn g.i.ế.c con hung thú này thì chắc chắn các trưởng lão ngoài bí cảnh sẽ ra tay ngăn cản.

Nói gì thì nói, dị chủng Hung thú Cổ Thần không phải cải trắng, bắt được đã khó, nuôi dưỡng lại còn tốn kém hơn.

Mục Dự Chu trầm ngâm: “Cứ coi như giữ lại cho muội chơi đi, giờ nó không dám nuốt người lung tung nữa đâu.”

Tô Chước: “…”

Mọi người ngoài bí cảnh: “…”

Tô Chước: “Muội giữ vững thứ hạng rồi sẽ đi tìm nó.”

Không thể để điểm số rớt được.

Cơ hội để vào Thí Luyện Cốc thực sự quá quý hiếm.

“Sư huynh, huynh không vào Thí Luyện Cốc sao?”

Nàng hỏi.

Nói một cách nghiêm túc, chỉ cần là đệ tử dưới mười lăm tuổi và chưa từng tham gia Bí Cảnh Thí Luyện thì đều có thể tham gia.

Với trình độ của Bát sư huynh, yêu thú ngũ phẩm còn bị hạ gục dễ dàng chứ nói gì đến yêu thú tứ phẩm. Sư huynh vào đây thì chỉ có càn quét, không tham gia thì đúng là phí phạm.

Mục Dự Chu: “Đi rồi.”

Tô Chước: “Đi kiểu gì?”

Mục Dự Chu liếc nhìn xung quanh.

 

Loading...