Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 114: Tô Chước cũng rất tò mò sau đó đã xảy ra chuyện gì

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:56:01
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cự ưng đáp xuống, đứng bên cạnh Tô Chước.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Chước thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ một lượt, ánh mắt khó đoán.

Trận chiến sắp nổ ra.

Các đệ tử dàn trận sẵn sàng.

Không khí đang trì trệ bỗng có một d.a.o động cực kỳ nhỏ.

Đồng thời, Tô Chước nhảy lên lưng chim ưng, trong nháy mắt, cự ưng lao vút lên không trung.

Trên bãi đất trống, kiếm trận bất ngờ xuất hiện nhưng đánh hụt.

Một người hét lên: "Hướng nam, đuổi theo!"

Dù hôm nay Tô Chước không xuất hiện thì ngày mai bọn họ cũng sẽ vây bắt nàng.

Thậm chí không cần loại bỏ nàng, chỉ cần bọn họ phái đủ người bám theo quấy rối lúc nàng săn yêu thú thì có thể kéo chậm tiến độ của nàng.

Dù nàng có thể một chọi mười nhưng nếu là một trăm người thì sao? Nếu nhiều hơn một trăm người thì sao?

Tâm sức con người có hạn, không ai có thể vừa đề phòng minh thương ám tiễn vừa đối phó với yêu thú tứ phẩm như bình thường.

Mây mỏng che trăng, ánh sao ảm đạm.

Từng vệt kiếm ảnh xé ngang bầu trời đêm.

Xoẹt!

Vút vút!

Linh quyết và kiếm quyết xuất quỷ nhập thần.

Thấy Tô Chước chỉ chạy mà không đánh trả, các đệ tử khác càng thêm kiên định với ý định truy sát.

Một lúc lâu sau, cự ưng bỗng lao vào một thung lũng.

Nó đ.â.m thẳng vào trong một hang đá bị rừng rậm che khuất.

"Cút!"

Một tiếng quát tựa như tiếng thú gầm vang lên.

Các đệ tử nội môn: "Mẹ kiếp!"

Mọi người đồng loạt dừng bước.

"Còn có thể như vậy à!"

"Điên rồ, quá điên rồ."

Sào huyệt của hung thú!

Chỗ này, Tô Chước dám xông vào, nhưng bọn họ thì không.

Thậm chí, chỉ với thực lực Võ Tôn lục giai, nàng thật sự không sợ mình chọc giận Hung thú dị chủng sao?

Trong động, tiếng gió nổi lên.

 Mở mắt nhìn thấy Tô Chước đứng trên lưng cự ưng, Hung thú thân hổ run lên một cái, sự tức giận trong mắt lập tức biến thành kinh hãi.

"Mẹ kiếp!"

Tô Chước: "Hi! Ta đến chơi với ngươi này!"

Yêu thú: "..."

Mạng của nó chơi vui lắm à?

Chim ưng từng nghĩ bản thân có thể tùy tiện ăn yêu thú tú phẩm đã là cực hạn, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại dựa vào thế người để xông vào tổ của Hung thú dị chủng.

Sào huyệt của Hung thú dị chủng chiếm giữ linh mạch tốt nhất trong bí cảnh.

Cách bày trí thô sơ nhưng linh khí vô cùng nồng đậm, là một hang động được trời đất ban phước tuyệt vời.

Yêu thú sải bước xuống bảo tọa, mái tóc đỏ bay nhẹ, khuôn mặt dữ tợn: "Ngươi không sợ ta g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi?"

Uy áp của hung thú tỏa ra khiến đá núi rung chuyển, các đệ tử ngoài động ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng lùi ra xa.

Tô Chước thuận miệng nói: "Giết ta đi! Không lấy được ba hạng đầu, ta cũng không muốn sống nữa!"

Yêu thú: "..."

Không muốn sống cũng đừng kéo nó c.h.ế.t chung chứ!

Nó được nuôi thả ở các bí cảnh khác nhau, hoành hành ngang ngược, sống rất sung sướng, thỉnh thoảng còn được dắt ra ngoài dạo chơi.

Không có ý định hi sinh vì nhiệm vụ.

Tô Chước: "Nhà ngươi có cửa sau không?"

Nếu không, nàng ra ngoài sẽ bị chặn đánh mất.

Nếu tìm được một góc hiểm, nói không chừng nàng còn có thể mai phục người khác.

Yêu thú: "..."

Nó chỉ tay, hung ác nói: "Đi hướng này!"

Việc hàng đầu là phải mau mau tiễn tổ tông này đi.

Nói thêm một câu với nàng, yêu thú đều cảm thấy cuộc đời yêu thú trở nên gian nan hơn rất nhiều.

Tô Chước rời đi.

Yêu thú thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dưỡng thương.

Nửa canh giờ sau.

"Cứu mạng!"

Chim ưng chở Tô Chước bay thẳng cái vèo vào.

Yêu thú: "..."

Tô Chước ngồi lên: "Ta đi đây."

Yêu thú: "Đi mau!"

Một ngày trôi qua.

Đây là lần thứ tư Tô Chước bước vào ổ yêu thú.

Yêu thú hình người đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng, mí mắt cũng chẳng buồn mở, ngồi trên bệ đá trong linh huyệt, nhắm mắt dưỡng thần.

Một lúc lâu sau.

Giọng hắn như nghiến ra từ kẽ răng: "Sao ngươi còn chưa đi?!"

Tô Chước ngồi phịch xuống bảo tọa: "Ta đứng nhất rồi, nghỉ ngơi sớm."

Cuối cùng thì bảng xếp hạng cũng đã ổn định.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng có thể giành được một trong ba hạng đầu.

Chim ưng cũng nói trong tay nàng đã sở hữu một phần ba số ngọc phù yêu thú tứ phẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-114-to-chuoc-cung-rat-to-mo-sau-do-da-xay-ra-chuyen-gi.html.]

Không được cũng phải được!

Các vực nội môn đã bắt đầu phân phát ngọc phù, bảng xếp hạng liên tục thay đổi, tên của các đệ tử lên xuống không ngừng.

Tô Chước vừa dán mắt vào ngọc phù xem náo nhiệt vừa nói:

“Chỗ này an toàn ghê, có dịp ta lại tới tìm ngươi chơi tiếp.”

Yêu thú: "..."

Đừng tới nữa, ta xin ngươi đấy.

Lúc này, có một người bước vào hang động.

Sự ghét bỏ trên mặt yêu thú lập tức biến mất, mặt không biểu cảm nói: “Tặng ngươi nơi này đó.”

Tô Chước ngẩng đầu: “?”

Nàng lấy chỗ này làm gì?

Mục Dự Chu giơ ngón cái với nó: “Rộng lượng! Có khí phách! Tiểu Cửu nhận lấy đi, mọi thứ ở đây đều là của muội đấy.”

Tô Chước: “Được thôi!”

Lúc này nàng mới nghiêm túc quan sát khắp động, phát hiện nơi này trông có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại có không ít bảo vật quý giá.

Trong bí cảnh này, những yêu thú mạnh hơn con này đều đã "tế thiên" hết rồi.

Dù rất nhiều tài nguyên đã bị thần tông thu vào bảo khố nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tài sản để lại cho vị "đế vương không có vương miện" này cũng không hề ít.

Tô Chước cảm thấy mình giống như chuột sa hũ nếp vậy.

Yêu thú: "..."

Nó sâu sắc nhận cảm nhận được thứ gọi là cha truyền con nối.

Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa. Chỉ cần có dính dáng tới đám sát thần kia, dù chỉ là một nhân loại mười mấy tuổi, hắn cũng không đánh lại.

Gặp loại người này, nó có là Hung thú dị chủng gì thì cũng vô dụng.

Hóa địch thành bạn mới là con đường đúng đắn!

Tô Chước đi loanh quanh đến trong góc, nhặt mấy viên đá: “Đá này đẹp ghê, ta lấy mấy viên nha! Còn lại để cho ngươi đó.” 

Mặt mày yêu thú cứng đờ: “Ta cảm ơn ngươi nhiều lắm.”

Tô Chước: “Không cần khách sáo, nếu không ăn thịt người thì ngươi nhất định sẽ là một con yêu thú tốt.”

Yêu thú không phục: “Tổ tiên ta vốn ăn thịt người!”

Mục Dự Chu tò mò nói: “Chẳng phải ngươi chỉ có một tia huyết mạch Tê Cừ thôi sao?”

Yêu thú đột nhiên đổi giọng: “Phải, cho nên ta không ăn.”

Mục Dự Chu: “...”

Thời hạn đã đến, bí cảnh đóng lại.

Cùng lúc đó, tất cả các đệ tử đồng loạt biến mất.

Dịch chuyển ra khỏi bí cảnh, trước mắt là một vùng rộng lớn.

Quảng trường tông môn lát đầy gạch bạch ngọc, ánh sáng thu lại, linh trận ẩn giấu.

Các đệ tử xuất hiện trên quảng trường, ai nấy đều có phần chật vật.

Tâm trạng căng thẳng của Tô Chước được thả lỏng hơn nhiều, lần nữa ngửi thấy mùi cỏ cây giữa những ngọn núi của thần tông, nàng suýt dễ chịu đến mức ngủ thiếp đi.

Linh quang từ trời rọi xuống tựa như cơn mưa mát lành.

Các đệ tử chỉ cảm thấy sự mệt mỏi dai dẳng tan biến, thần phách và xương cốt kinh mạch đều trở nên thông suốt, khí tức u ám sau nhiều ngày g.i.ế.c chóc để lại cũng hoàn toàn tan biến.

Ánh sáng tan biến.

Giống như mấy ngày trước, Tô Chước theo bản năng sờ vào ngọc phù ghi danh bên hông, phát hiện ngọc phù đã biến mất.

Ngay phía trước quảng trường xuất hiện một linh màn khổng lồ.

Mọi người nhìn về phía đó.

Hóa ra là bảng xếp hạng thông báo công khai của Bí Cảnh Thí Luyện!

Đại đa số mọi người đã biết rõ thành tích chiến đấu của những người đứng đầu, nhưng lúc này lần nữa nhìn thấy vẫn không khỏi kinh hãi.

Hạng nhất trên bảng xếp hạng viết rõ tên Tô Chước.

Đệ Cửu Vực!

Quả nhiên là nàng!

Một phần chữ viết trên linh màn mờ đi, chỉ còn lại danh sách hai mươi người đứng đầu.

Thay thế phần chữ viết phía dưới là những hình ảnh rõ ràng.

Bên trong bí cảnh, Tô Chước tung người lên, đao quang sáng như tuyết mạnh mẽ c.h.é.m xuống móng vuốt thú.

Toàn thân yêu thú hình người bao phủ bởi yêu lực, gần như khiến cho phong vân biến động.

Các đệ tử: “Oa!”

Không phải ai cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Dù không bị uy áp của yêu thú ngũ phẩm dọa sợ như lúc đó nhưng mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó vẫn không khỏi chấn động.

Đây chính là đồng môn cùng lứa với bọn họ sao?!

Lại có thể một mình đối địch với yêu thú ngũ phẩm?!

Tô Chước chỉ cảm thấy có điềm chẳng lành, nàng cúi đầu che mắt, khóe miệng co giật.

Không lâu sau, nàng lại ngẩng lên, lén nhìn về phía trước qua khe hở giữa các ngón tay.

Trong màn hình sáng, nàng bị một con hung thú đột nhiên xuất hiện nuốt chửng.

Tô Chước cũng rất tò mò sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhất thời quên bỏ tay xuống.

Hung thú oai phong lẫm liệt gầm lên.

Đúng lúc này, hình ảnh ghi lại đột ngột dừng lại!

Các đệ tử lúc này mới phản ứng lại: "Oa!"

Tô Chước: "..."

Vô lý!

Dừng ở đâu không dừng, lại dừng ngay chỗ này!

Sau đó thì sao? Bát sư huynh không xứng đáng xuất hiện sao? Hung thú đã đưa bao tiền, nàng trả gấp đôi!

Không ít đệ tử bắt đầu ngó nghiêng xung quanh.

Các đệ tử xung quanh đều dán mắt lên mặt của Tô Chước.

Thu Vũ Miên Miên

Dù nàng có đổi thân phận nhưng giờ phút này mà còn không nhận ra Tô Chước thì đúng là đồ ngốc.

Tô Chước hạ tay xuống, bỗng phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.

“...”

 

Loading...