Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 115: Ý chí sinh tồn lấn át sự phản nghịch
Cập nhật lúc: 2025-06-13 11:42:02
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Chước vẫn bình thản ung dung, hàng mi hơi rủ xuống, khuôn mặt không lộ biểu cảm gì.
Trong mắt các đệ tử, vẻ mặt của nàng trông thật thâm sâu khó lường.
Dường như còn có chút tiếc nuối gì đó.
Rốt cuộc thì Tô Chước - người có thể sống sót từ miệng hung thú hung tàn đến mức nào?
Nghe nói, nàng dùng Kiếm Ý bổ đôi hung thú rồi nhảy ra.
Kiếm Ý!
Không hổ là chủ nhân của Thần kiếm!
Chẳng lẽ, bọn họ đang chứng kiến sự ra đời của một Kiếm Tôn trẻ tuổi?!
Các đệ tử suy nghĩ miên man.
Lúc này, trên linh màn xuất hiện thân ảnh của người khác.
Tô Chước thở phào một hơi, ánh mắt trầm ngâm nhìn lên màn hình sáng tựa như đang trầm tư.
May mà mấy cái tên đứng đầu ai cũng có phần, mỗi người đều có những khoảnh khắc quê một cục…
...
Không đúng.
Tại sao chỉ có nàng mất mặt thôi vậy?
Nàng có gây thù chuốc oán với vị trưởng lão nào đâu!
Mọi người ai cũng tung đại chiêu ngầu lòi chất lừ, chỉ riêng nàng một mình nàng trông thật thảm bại.
Tô Chước giữ vẻ ngoài điềm tĩnh.
Nhưng trên thực tế nàng đã cực kỳ muốn rời khỏi hành tinh xinh đẹp này để thả lỏng một chút rồi.
May mà mọi người cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, bất giác bị thu hút.
Đều là cùng khóa cả, những người có thể chiếm một vị trí trên bảng xếp hạng này đều không phải là hạng có tu vi tầm thường.
"Không sao chứ, đi thôi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Chước quay sang bên cạnh rồi vội vàng gật đầu.
Nếu còn tiếp tục bị quê nữa thì nàng thật sự sẽ không trụ nổi mất.
Mục Dự Chu túm lấy cổ áo sau của nàng, linh phù trên tay tự bốc cháy mà không cần lửa.
Bóng dáng hai người biến mất tức thì.
Chỉ để lại một loạt tiếng kinh hô.
Bùa dịch chuyển?
Ai lại dùng bùa dịch chuyển ngay trong tông môn, thật lãng phí!
...
Trước khi rời đi một giây, Tô Chước cảm thấy đây là lần dịch chuyển đáng giá nhất đời mình.
Lần cảm thấy xứng đáng chắc là lần đi cướp Thú Thần Bia.
Về tới Lãm Nguyệt Phong, Tô Chước lập tức đẩy cửa ra, nhìn trứng linh thú một cái.
… Thôi vậy.
Làm đồ trang trí cũng được.
Ra đến sân, Lục sư huynh và Thất sư huynh đã tạm gác tu luyện sang một bên để hóng chuyện.
“Sao con Tỳ Hưu này không giống như tưởng tượng của ta chút nào vậy?”
Diêm Nguy Nhiên quan sát Tỳ Hưu, ánh mắt đầy phức tạp.
Đây là thụy thú?
Tiểu Tỳ Hưu còn chưa tỉnh, Tô Chước túm nó ra cho các sư huynh nhìn một chút rồi lại để nó về tiếp tục yên tĩnh ngủ, ồn ào cả buổi mà nó vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Tô Chước đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Diêm Nguy Nhiên: "Sư huynh, ta đi săn được, tặng huynh."
Diêm Nguy Nhiên liếc qua, dù đã đoán trước nhưng vẫn hơi kinh ngạc: “Nhiều yêu thú thế này sao?!”
Nhị sư huynh không cho bọn họ xem lại hư cảnh bí cảnh, nhưng bù lại huynh ấy đã giao một đống bài tập, suýt nữa hành c.h.ế.t cả hai bọn họ.
Mục Dự Chu đã thèm đến nhỏ dãi: "Ăn chút đi, ăn chút đi!"
Hắn chẳng còn hi vọng gì vào tay nghề của mình nữa rồi. Nếu không xuống núi tìm tửu lâu thì chỉ có thể xin xỏ lão Thất vài bữa thôi.
Trong sân, lửa đã nhóm lên.
Tô Chước nhét cho Cung Hà một đống đá tròn trịa: "Lục sư huynh, huynh xem thử mấy viên đá này có linh khí không?"
Dù sao thì cũng là đá trong linh huyệt.
Giống như hạch tâm linh huyệt ở Tụ Linh Phong, chỉ có Hầu Vương mới được vào, hậu bối thì không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-115-y-chi-sinh-ton-lan-at-su-phan-nghich.html.]
Bí cảnh đó từng có yêu thú cao giai tọa trấn, hạch tâm linh huyệt cũng không tầm thường.
Cung Hà rất thích thu thập các loại kỳ thạch để bói toán, vừa nhìn đã cảm thấy có chút linh cảm, đôi mắt sáng lên: “Sư huynh cho muội mở mang tầm mắt chút nhé.”
Thu Vũ Miên Miên
"Ồ, được thôi..."
Tô Chước còn chưa kịp nghĩ xem mình muốn bói gì thì linh quang trên đá chợt lóe lên, đá rơi xuống, Cung Hà đã lập quẻ xong.
Tô Chước: "?"
Cung Hà do dự nói: “Quẻ Khảm, nguy cơ tứ phía.”
Tô Chước mở to mắt, có chút căng thẳng.
Nhưng hai vị sư huynh khác lại có vẻ chẳng mấy quan tâm.
Tô Chước cất tiếng hỏi: “Sư huynh vừa bói gì vậy?”
Cung Hà: “An nguy của tộc địa Tô gia chứ gì nữa! Chẳng lẽ lại tùy tiện bói chuyện của chúng ta sao?”
Tô Chước: "..."
Vẫn là lão Lục cao tay.
Cung Hà cảm thán: “Xem ra trong số mệnh của bọn họ có kiếp số, cũng không thể trách chúng ta được.”
Diêm Nguy Nhiên và Mục Dự Chu bật cười khúc khích.
Tô Chước liếc qua họ: “Hai người đoán ra rồi?”
Diêm Nguy Nhiên cười nói: “Chuyện thường thôi, chuyện thường thôi.”
Mục Dự Chu giải thích: “Bình thường lão Lục chỉ bói chuyện xấu, không bói chuyện tốt, nếu hắn không muốn bói, tức là không có chuyện gì đáng ngại.”
Tô Chước ngẩn ra: "Vậy thì huynh ấy cứ bói chuyện của địch nhân thì chẳng phải vô địch luôn rồi sao?"
Đúng là cái miệng siêu cấp quạ đen.
Cung Hà thu đống đá lại: “Chỉ bói chuyện xấu là do linh nghiệm trực giác của lão tử! Không phải miệng quạ đen thật đâu!”
Tô Chước phân phát quà lưu niệm mang về từ bí cảnh, cũng giữ lại một phần cho các sư huynh khác, đột nhiên, Mục Dự Chu phát hiện ra điều gì đó: "Sao ta không có?!"
Tô Chước: "Không phải ta đã dẫn huynh vào bí cảnh chơi rồi sao? Có thứ gì huynh muốn mà ta không lấy cho à?"
Mục Dự Chu nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."
Dù sao đi nữa, ở trong bí cảnh không bị thúc giục tu luyện lại còn có thể gây chuyện khắp nơi, đối với hắn thì chẳng khác gì là được nghỉ phép cả.
Mục Dự Chu lại phát hiện có gì đó sai sai: “Sao không phải là ta dẫn muội đi chơi?”
Tô Chước đáp qua loa: “Ừ đúng đúng.”
Nàng được chơi sao? Chẳng qua là làm trâu làm ngựa g.i.ế.c yêu thú mà thôi.
Bát sư huynh mới thực sự là người đi du lịch bí cảnh, không có việc gì thì trêu mèo ghẹo chó, có việc thì vả bẹp hung thú ra vẻ lợi hại.
Sau bữa tiệc linh đình phân chia chiến lợi phẩm, trời cũng đã về chiều.
Những thứ thích hợp để tặng sư huynh đều đã đưa đi, thứ không dùng được thì nhờ kiếm thị của Nhị sư huynh mang đến Điện Cống Hiến để đổi điểm tích lũy.
Sau một ngày chạy tới chạy lui, Tô Chước đã mơ mơ màng màng.
Đành phải đợi đến mai rồi đi hỏi sư phụ chuyện Thú Thần Bia mới được.
Đúng rồi, nàng có thể đến Tụ Linh Phong tu luyện…
Mở mắt ra thì đã thấy ánh bình minh lờ mờ ngoài cửa sổ, Tô Chước đã quên mất mình tự giác leo lên giường từ lúc nào.
Do sự cảnh giác còn sót lại từ mấy ngày trước, khi có người bước vào sân viện, nàng ngay lập tức tỉnh ngay.
Nhưng nàng không nhận ra tiếng bước chân này là của ai.
Mở cửa ra, Tô Chước ngẩn người: "Tỷ tỷ, tỷ đi nhầm đường rồi à?"
Một nữ tử đang đứng trước cửa cụp mắt nhìn nàng, khuôn mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt lại thoáng nét cười nhạt.
Đúng lúc này, trên tường vây bỗng có người lên tiếng: "Nhị sư tỷ, sao tỷ cũng đến đây vậy?!"
Mục Dự Chu đứng trên bờ tường, mặt đầy kinh ngạc.
Tô Chước lập tức hiểu ra: "Thì ra là sư tỷ."
Nhị sư tỷ là đồ đệ của sư nương, nghe tên thì thanh tú nhẹ nhàng nhưng Tô Chước không ngờ ngoài đời lại lạnh lùng cao ngạo, ngũ quan sắc sảo kiêu kỳ, khí chất áp đảo như thế.
Liễu Thính Nam nói: “Muội gọi như lúc nãy đi.”
Tô Chước không hiểu chuyện gì: "Tỷ tỷ."
Mắt Liễu Thính Nam cong cong, đưa tay nhéo má nàng, nụ cười tựa như gió xuân làm tan băng, ánh mắt dưới hàng mi dài khẽ rủ khiến khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Mục Dự Chu cảm thấy bản thân cũng có gan, bèn đùa giỡn châm chọc: "Tỷ tỷ!"
Liễu Thính Nam khẽ liếc sang hắn, lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Mục Dự Chu: "..."
Ký ức bị đánh thừa sống thiếu c.h.ế.t ồ ạt tràn về, ý chí sinh tồn lấn át sự phản nghịch, hắn vô thức im bặt như ve sầu mùa đông.
Bóng ma tuổi thơ!