Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 116: Tiểu tử, ngươi có chuyện gì?
Cập nhật lúc: 2025-06-13 11:42:22
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Thính Nam dắt Tô Chước ra khỏi sân viện, trên bãi cỏ trước cửa viện có chiếc xa liễn do hai con hỏa phượng kéo.
Xa liễn có mái che lộng lẫy rộng rãi, chim phượng thản nhiên chải chuốt bộ lông vũ, Liễu Thính Nam đứng cạnh Tô Chước rực rỡ lộng lẫy trong bộ xiêm y đỏ rực.
Tô Chước thầm nghĩ, có lẽ chỉ có Nhị sư tỷ mới dám ngồi loại xa liễn khoa trương thế này thôi, người bình thường không có khí chất đủ nổi bật thì ngồi lên trông chẳng khác gì phu xe cả.
Liễu Thính Nam nhìn về phía Mục Dự Chu: "Ta đưa Tiểu Chước đến Tông Chủ Phong, đệ có đi không?"
Mục Dự Chu: "Không không không."
Liễu Thính Nam khẽ gật đầu.
Chim phượng cất tiếng hót vang, dang rộng cánh bay lên.
Xa liễn cũng nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất.
Kiếm quang lóe lên, Mục Dự Chu ngự kiếm vút lên không trung, nhìn tấm ngọc phù trong tay mà cảm thấy vô cùng áy náy.
Hắn bất lực điên cuồng nhắn tin nhóm: "Nhị sư tỷ trở về rồi! Tiểu Cửu bị cướp đi rồi!"
Là hắn vô dụng!
Hết cách rồi, dù có gan lớn đến đâu cũng phải giữ mạng trước đã.
Đánh không lại, thật sự đánh không lại mà.
...
Xa liễn đến chủ phong của Đệ Nhất Vực, hai người thu hút vô số ánh nhìn.
Mọi người chỉ cần nhìn Liễu Thính Nam là biết nàng ta không phải nhân vật tầm thường, kẻ khác đến Vô Minh Thần Tông ít nhiều sẽ có chút e dè, huống hồ là bước chân vào Tông Chủ Phong.
Khí thế của vị này rõ ràng không hề đơn giản, điềm nhiên như thể đang dạo chơi trong vườn hoa nhà mình.
Huống hồ, nàng ta trông thì trẻ tuổi, nhưng thực lực lại thâm sâu khó lường.
Các kiếm thị có mặt tại đây đều có chút kinh hãi.
Liễu Thính Nam đưa Tô Chước đến cửa đại điện rồi nói: "Vào đi, lát nữa ta sẽ đưa muội đến gặp vực chủ."
Tô Chước gật đầu, theo kiếm thị bước vào đại điện tông chủ.
Lúc này chỉ có nàng đến, không thấy bóng dáng đệ tử mới nào khác.
Thực ra, ngay cả kiếm thị cũng không hiểu tại sao.
Chỉ là phần thưởng cho hạng nhất Bí Cảnh Thí Luyện nhỏ nhoi thôi, có cần đích thân tông chủ trao tặng không?
Trong đại điện không có ai khác, Nhiếp Đức Hải ngồi bên bàn trà, vẫy tay với nàng: "Không cần đa lễ, sư điệt lại đây uống trà đi."
Tô Chước ngồi xuống, nhấp một ngụm: "..."
"Thế nào?"
Tô Chước gắng gượng đưa ra một lời nhận xét: "Ngon lắm ạ."
Linh lực dồi dào nhưng hơi đắng, có hậu ngọt nhưng vẫn đắng... Nói chung là không hợp khẩu vị của người trẻ.
Nhiếp Đức Hải bật cười, thầm nghĩ mầm non tốt có thể luyện võ quả nhiên đều có tính cách thẳng thắn.
Vào bí cảnh nói cướp là cướp, cầm đao là giết.
Một chiếc nhẫn trữ vật rơi xuống trước mặt Tô Chước, Nhiếp Đức Hải nói:
"Đây là phần thưởng dành cho người đứng đầu."
"Trong đó có một tấm ngọc phù, có thể giúp ngươi tham ngộ Thí Luyện Cốc một năm."
"Ta gọi ngươi đến riêng là vì phần thưởng cuối cùng này rất đặc biệt."
Tô Chước ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước có nhuệ khí bùng lên, một đạo đao quang chói lóa như tuyết bạc.
"Đây là..."
Tô Chước sững người.
Thanh trường đao này không có vỏ, chuôi đao đen nhánh như mực, nàng vừa nhìn đã nhận ra.
Là thanh đao nàng từng thấy trong bảo khố của tông môn!
Nhiếp Đức Hải thầm nghĩ, vận khí của tiểu bối này thật tốt.
Dù đã phí mất một cơ hội chọn bảo vật, không lấy thanh đao mà lão tổ chuẩn bị cho, còn tự hủy linh mạch.
Nhưng chính vì hành động khác người này của nàng, lão tổ mới nhớ kỹ nàng.
Còn dặn dò ông ta phải bằng mọi giá đưa thanh đao này cho tiểu nha đầu kia.
Nếu không lấy thì tặng cho nàng.
Trường đao lơ lửng trước mặt Tô Chước.
Nàng nhìn nó, ánh mắt phức tạp.
Tiểu kiếm đột nhiên la hét ầm ĩ: "Thanh đao này! Thanh đao này!"
Tô Chước: "Làm sao?"
Tiểu kiếm: "Nhận lấy! Ta muốn nó làm tiểu đệ của ta!"
Tô Chước: "..."
Tô Chước hoàn hồn lại, đưa tay đón lấy trường đao rồi đứng dậy hành lễ nói: "Tạ tông chủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-116-tieu-tu-nguoi-co-chuyen-gi.html.]
Xem ra, lúc trước nhìn thấy thanh đao này trong bảo khố, vốn dĩ đã là dành cho nàng.
Không ngờ thần tông lại hào phóng như vậy.
Nhiếp Đức Hải hỏi: "Vì sao lúc trước ngươi lại không chọn nó?"
Đây cũng là điều ông ta nghĩ mãi không ra.
Tô Chước trả lời thật lòng: "Vì chỉ có hai suất chọn bảo vật."
Nếu có suất thứ ba, nàng chắc chắn sẽ chọn.
Nhiếp Đức Hải: "..."
Dù sao thì ông ta cũng đã hoàn thành lời dặn của lão tổ rồi, trong lòng Nhiếp Đức Hải cảm khái tiểu sư điệt này có phần tùy hxem, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa nói: "Có rất nhiều người xem trọng ngươi, đừng phụ lòng kỳ vọng của tông môn."
Tô Chước cúi mắt đáp: "Vâng."
Kỳ vọng, có lẽ chỉ là lời khách sáo.
Từ khoảnh khắc quyết tâm hủy linh mạch, Tô Chước đã biết mình sẽ không bước lên con đường hiển hách được công nhận ở Huyền Mông giới.
Ở thế giới này, Tạp linh căn gia nhập đại đa số tông môn chỉ có thể làm tạp dịch.
Vô Minh Thần Tông là một ngoại lệ.
Nhưng nếu Tạp linh căn muốn vươn lên thì con đường còn khó gấp trăm lần so với Đơn linh căn.
Nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Nhiếp Đức Hải tận tình khuyên nhủ: "Ngươi kế thừa y bát của Vô Minh Lão tổ, nếu luyện thành thì đó chính là con đường vô thượng rộng mở, người ngoài không nhìn thấu, ngươi cũng không cần vì tranh hơn thua nhất thời mà ảnh hưởng đến tâm cảnh."
Bọn họ đã từng gặp vô số thiên tài, nhưng mười người thì tám chín kẻ thất bại vì tâm cảnh, đặc biệt là những người thành danh từ khi còn trẻ. Người như vậy, nếu tâm cảnh có thể theo kịp thiên phú thì sớm muộn gì cũng trở thành nhân vật lưu danh sử sách.
Tô Chước vẫn đáp lại: "Vâng."
Nàng không nói ra bất cứ lời hoa mỹ nào, nhưng Nhiếp Đức Hải bỗng nhận ra lời nhắc nhở của mình có vẻ dư thừa.
Đúng là vị sư điệt này… có lúc hành sự hơi kiêu ngạo, nhưng khi cần kín đáo thì cũng thật biết cách ẩn nhẫn.
Ngay cả chuyện có vẻ bồng bột nhất là hủy linh căn, thật ra cũng không hẳn là hành động nông nổi.
Xa liễn trở về chủ phong của Đệ Cửu Vực.
Hiếm khi đại điện của vực chủ lại náo nhiệt như vậy.
Sư nương không có ở đây, Liễu Thính Nam kiểm tra linh mạch của Tô Chước rồi gật đầu.
Bên trong đại điện, linh trận nổi lên khắp nơi, mấy vị sư huynh vây quanh Thú Thần Bia xuýt xoa cảm thán.
"Đồ tốt ghê."
Thu Vũ Miên Miên
"Tiểu Cửu đúng là tay hên, ngay cả thụy thú cũng mang về được, bia đá to thế này cũng đào về được luôn!"
Lạc Thương Sơn nhìn Tô Chước: "Con muốn đặt nó trên Tụ Linh Phong?"
Tô Chước gật đầu.
Lạc Thương Sơn suy nghĩ rồi nói: "Cũng được."
Đối với Đệ Cửu Vực mà nói, đặt trên Tụ Linh Phong là hợp lý nhất.
Rời khỏi Vực Chủ Phong, xa liễn đưa Tô Chước đến trên Tụ Linh Phong.
Liễu Thính Nam thắt cho nàng một chiếc vòng tay, nghiêng đầu nhìn nàng: "Tiểu Chước nhi, sau này muội nhớ đến tìm tỷ chơi nha."
Hương thơm trên người Nhị sư tỷ có vài phần giống với mùi khi Tô Chước được sư nương ôm, đều là loại thảo dược khiến người ta rất thân thuộc, nàng bị vị sư tỷ xinh đẹp ôm tới ôm lui đến nỗi suýt quên mất chuyện chính, cái gì cũng gật đầu đồng ý: "Được! Nhất định nhất định mà!"
Xa liễn rời đi.
Trên mặt Diêm Nguy Nhiên đầy vẻ hận sắt không thành thép: "Nữ tử xinh đẹp rất nguy hiểm! Tiểu Cửu, sao muội chẳng có chút tiền đồ nào hết vậy!"
Thế này chẳng phải sẽ bị sư nương bắt đi sao?
Mấy viên đạn bọc đường cỏn con của Nhị sư tỷ mà thôi… Trình độ gì, không biết. Dù sao bọn họ chưa từng thấy Nhị sư tỷ dịu dàng với bọn họ, Tiểu Cửu thực sự quá đơn thuần rồi!
Tô Chước giả ngu: "Hả? Cái gì đẹp?"
Cứ như nàng hoàn toàn không biết sư tỷ xinh đẹp, nàng chỉ đang vô thức ngẩn ngơ thôi vậy.
Diêm Nguy Nhiên giơ tay cốc vào trán nàng một cái.
"Ui da!" Tô Chước vội vàng ôm đầu.
Diêm Nguy Nhiên tìm được chứng cứ: "Muội xem, muội còn chẳng né kịp!"
"Muội phát ngốc thì ảnh hưởng gì đến huynh chứ!"
Tô Chước chuyển chủ đề: "Lão Thất, huynh còn không lo làm chuyện chính đi?"
Diêm Nguy Nhiên chậc một tiếng, trong tay xuất hiện một sợi tơ vàng mảnh.
Ánh sáng lóe lên rồi tắt, tơ vàng biến mất.
Tô Chước chuẩn bị sẵn sàng, nghiêm túc nhìn sâu vào trong rừng.
Không có bất kỳ động tĩnh nào.
"..."
Hồi lâu, một đạo kim quang lặng lẽ xuất hiện, ngưng tụ thành hư ảnh.
Diêm Nguy Nhiên quen thuộc chào hỏi: Hầu Vương, ngươi đến rồi."
Tô Chước hiếu kỳ quan sát nó.
Đạo kim quang đó nhìn Diêm Nguy Nhiên, mở miệng nói tiếng người: "Tiểu tử, ngươi tìm ta có chuyện gì?"