Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 117: Thí Luyện Cốc

Cập nhật lúc: 2025-06-13 11:42:48
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Diêm Nguy Nhiên: "Tiểu sư muội của ta mang đến cho ngươi một món đồ tốt, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đấy."

Kim quang thở dài: "Lão tử sống mấy nghìn năm rồi, còn thứ tốt gì mà chưa từng nhìn thấy?"

Trong lòng Tô Chước khẽ động,Thú Thần Bia rơi xuống thảm cỏ.

Trong nháy mắt, linh khí trên Tụ Linh Phong cuộn trào, kim quang đột ngột giơ tay, một tầng yêu lực lập tức xuất hiện bao trùm toàn bộ ngọn núi.

Dù trong đó không tỏa ra uy áp hay lực tấn công, nhưng Tô Chước vẫn cảm nhận được nguy hiểm chưa từng có.

Như thể sinh tử của nàng chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của đối phương.

Đây chính là chênh lệch về thực lực.

Diêm Nguy Nhiên vô tư cười phá lên: "Nhìn bộ dạng chưa trải đời của ngươi kìa!"

Hầu Vương: "…"

Diêm Nguy Nhiên đột nhiên ôm đầu, đau đớn kêu lên: "Lại đánh ta nữa!"

Thu Vũ Miên Miên

Hầu Vương không để ý đến hắn, giọng nói nghiêm trọng hơn vài phần, trầm giọng nói với Tô Chước: "Nhóc con, ngươi muốn đặt Thú Thần Bia ở đây sao?"

Tô Chước gật đầu: "Có thể không?"

Việc mang loại chí bảo này trong người hoàn toàn không an toàn chút nào, nếu bị thú hoặc người hiểu rõ về lai lịch của nó phát hiện thì có thể sẽ rước họa vào thân.

Có thể nói, thế lực trong Huyền Mông giới có khả năng bảo vệ nó hoàn toàn không nhiều.

Vô Minh Thần Tông là một trong số ít đó.

Đặt nó ở Đệ Cửu Vực chính là lựa chọn tốt nhất, nếu là các đại vực nội môn khác có trọng bảo nhập khố thì dù là chủ sở hữu ban đầu cũng không thể dễ dàng lấy ra.

Muốn có được bảo vật thì dựa vào may mắn là quan trọng, nhưng muốn không gặp hậu họa thì cần phải có thực lực mới có thể làm được.

Kim quang cười ha hả: "Tốt lắm! Nếu đám đại yêu kia biết chắc chắn sẽ ghen tị c.h.ế.t mất, lão tử đúng là số hưởng! Thiên hạ đệ nhất! Haha!"

Tô Chước: "…"

Nàng bỗng nhiên hiểu ra thói quen cứ mở miệng là “lão tử” cùng thái độ cực kỳ kiêu ngạo của mấy vị sư huynh nhỏ tuổi từ đâu mà ra rồi.

Hóa ra là do chơi với đám khỉ này nhiều quá.

Hư ảnh nhảy lên tấm bia đá, tò mò sờ mó khắp nơi, tiếp tục nói: "Khí vận tộc ta đã gắn liền với sư môn ngươi, vậy ta cũng không khách sáo với ngươi nữa, coi như ta nợ ngươi một ân tình."

"Sau này nếu ngươi cần dùng Thú Thần Bia thì cứ tới lấy, hiện tại tu vi ngươi còn yếu, coi như ta giữ giúp ngươi, thế nào?"

"Được."

Tô Chước bỗng nhớ đến lời Thất sư huynh nói trước đó, có thể dùng ngọc phù để nhờ Hầu Vương giúp đỡ.

Cộng thêm nhân tình trên ngọc phù, bây giờ là hai cái rồi!

Mười hai tuổi đã có tầng quan hệ như vậy, có ai hơn nàng chứ?

Đến lúc gây họa, người khác phải gọi trưởng bối, còn nàng thì chỉ cần gọi Hầu Vương, một nhân tình để giải quyết vấn đề, một nhân tình để nó không mách lẻo, thế chẳng phải là xong rồi sao!

Nghĩ đến đây, Tô Chước đột nhiên lại nhớ ra gì đó, tò mò hỏi: "Nhân tộc có thể lĩnh ngộ Thú Thần Bia không?"

Hầu Vương suy nghĩ giây lát: "Có thể!"

Vừa nói xong, thân hình hư ảnh của nó ngưng tụ rõ ràng hơn mấy phần.

Thú Thần Bia nặng nề được yêu lực hùng hậu từ từ dựng lên, lơ lửng giữa không trung, cuối cùng rơi xuống đất.

Tụ Linh Phong rung chuyển dữ dội!

Nhưng chấn động chỉ giới hạn trong phạm vi ngọn núi, bị một loại lực lượng vô hình áp chế, không hề lan ra ngoài.

Linh lực dường như bị một loại khí tức huyền ảo khó lường cảm nhiễm, trở nên dày đặc, dòng chảy cũng thay đổi.

Tô Chước và Diêm Nguy Nhiên sững sờ.

Còn có hiệu quả này nữa à?

Bọn họ biết Thú Thần Bia rất quý báu nhưng cuối cùng vẫn đánh giá thấp tác dụng của nó.

Hầu Vương trầm ngâm nói: "Quá nổi bật rồi, thu!"

Theo giọng nói của nó, nguồn linh lực mạnh mẽ hội tụ lại gần linh huyệt, trong nháy mắt, các viện dùng để tu luyện và rừng cây được bao phủ trong sương tiên, trông hệt như động thiên phúc địa của tiên giới trong truyền thuyết.

Phong vân dậy sóng!

Khi linh lực bị nén lại, ngay lúc đó, một chân thân pháp tướng khổng lồ bất ngờ xuất hiện trên không trung, giáng xuống một chưởng mang theo thần quang, khiến uy áp tràn ra ngoài của Thú Thần Bia dần dần thu lại.

Tô Chước nhìn đến ngây người.

Cái này hoàn toàn không giống cùng một chủng loại với đám khỉ con đó!

Trước pháp thân khổng lồ của đại yêu, tất cả sinh linh bình thường đều nhỏ bé như con kiến.

Pháp thân chỉ hiện ra trong chốc lát, sau đó nhanh chóng biến mất.

Hư ảnh kim quang nói: "Không tệ! Lão tử đi tu luyện đây!"

Sự chấn động trong lòng Tô Chước vẫn chưa tan biến: "Hầu Vương, tạm biệt, ngài thật sự rất mạnh đó!"

Hầu Vương thầm nghĩ đứa nhỏ này sao lại bình thường như vậy, đúng là lạ thật, thuận miệng dặn: "Có việc cứ gọi ta."

Diêm Nguy Nhiên đáp ngay: "Nhất định nhất định!"

Hầu Vương chỉ vào hắn: "Tiểu tử ngươi vẫn còn nợ, bớt gây chuyện cho lão tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-117-thi-luyen-coc.html.]

Giọng điệu của nó đầy bất lực, thân ảnh dần biến mất.

Đáng tiếc, tự tay nuôi lớn, không thể bóp c.h.ế.t được.

Tô Chước nhớ lại đám yêu thú ngũ phẩm vênh váo hống hách trong bí cảnh rồi lại nghĩ đến Hầu Vương, thật sự tâm phục khẩu phục.

Hầu Vương đúng là một đại yêu cực kỳ thân thiện.

Diêm Nguy Nhiên nhìn về phía khu viện dùng để tu luyện, cảm thán nói:

"Tiểu Cửu, muội xem phòng tu luyện mà muội yêu thích nhất kìa."

Sau khi rời khỏi Thí Luyện Cốc, Tô Chước sẽ dọn vào ở luôn trong đó.

Tô Chước chạy vào trong, trên mặt đầy vẻ chưa trải sự đời.

Nhiều linh khí vậy sao!

Tụ Linh Phong vốn đã rất tốt, bản nâng cấp bây giờ càng khiến người ta không nỡ rời đi.

Nhưng mà nghe nói cơ duyên trong Thí Luyện Cốc cũng khó mà đo lường được.

Tô Chước chỉ có thể tu luyện một đêm rồi cắn răng nhịn đau rời đi.

Ngày lên đường đến Thí Luyện Cốc, tiểu Tỳ Hưu vẫn chưa tỉnh lại.

Tô Chước để lại con chim ưng trên Tụ Linh Phong để tu luyện.

Đám khỉ con vô cùng vui mừng, bây giờ chúng có thêm một người bạn khổng lồ để chơi đùa nữa rồi.

Chim ưng hấp thụ linh khí, tu luyện vô cùng thuận lợi, thỉnh thoảng lại phải tháo chạy một lát giữa những màn xuất quỷ nhập thần của lũ nhóc con.

"..."

Không thể chọc vào, thật sự không thể chọc vào.

Thành vực nơi Vô Minh Thần Tông tọa lạc, trời trong xanh không một gợn mây.

Nhưng Thí Luyện Cốc lại bị bao phủ bởi màn sương dày đặc.

Tô Chước bước vào màn sương, chẳng bao lâu sau, trước mắt dần trở nên rõ ràng.

Nàng nhìn thấy một cổng tường cao chót vót.

Gõ nhẹ vòng cửa, cổng đồng xanh nặng nề mở ra.

"Chào trưởng lão." Tô Chước hành lễ đáp.

Một lão giả lưng còng đứng bên cửa, nhìn lướt qua nàng, lẩm bẩm nói: "Lục hệ Tạp linh căn."

"Đi đường này."

Ông ta không có bất kỳ đánh giá gì về linh căn của nàng, sau khi chỉ đường xong thì bước về vào trong cốc, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.

Xung quanh yên tĩnh vô cùng.

Tô Chước cẩn thận đi về phía trước dọc theo con đường đá, cuối cùng trông thấy một căn nhà gỗ đơn sơ.

"..."

Chắc đây là phòng tu luyện.

Đệ tử tông môn ngoài việc xông vào cốc, có thể ở trong phòng tu luyện để tu luyện.

Bên trong Thí Luyện Cốc này, càng đi vào sâu linh khí càng nồng đậm, nhưng đối với tu sĩ mà nói, linh khí càng nhiều không hẳn là càng tốt.

Đến một mức nhất định, linh áp sẽ trở thành gánh nặng, nhưng mà trong tự nhiên, linh khí dày đặc chỉ xuất hiện trong những linh mạch quý giá.

Chẳng hạn như khu vực hạch tâm linh huyệt trên Tụ Linh Phong, không phải ai cũng có thể tu luyện lâu dài trong đó.

Lý do chính là vì không thể. Phẩm cấp linh mạch quá cao, tu sĩ thông thường cũng chịu không nổi linh áp trong đó.

Tô Chước bước tới trước cửa phòng tu luyện, đẩy cửa ra.

Rào rào!

Một quyển sách rơi xuống đất.

Tay Tô Chước khựng lại, nàng cẩn thận nhặt quyển sách dưới đất lên, bước qua cửa.

Vừa mới đặt chân vào, nàng còn tưởng mình đi lạc vào một đống sách cũ.

Nhiều sách cổ quá!

Mặc dù cơ hội tiến vào Thí Luyện Cốc hiếm hoi nhưng trong suốt vạn năm qua cũng đã có không ít người đặt chân đến.

Phòng tu luyện được phân theo số lượng linh căn.

Những quyển sách này là do các tu sĩ đời trước để lại.

Thì ra, đã từng có rất nhiều người là Tạp linh căn tiến vào Thí Luyện Cốc!

Đặt sách xuống, Tô Chước rời khỏi phòng tu luyện.

Trước mắt nàng là một con đường hẹp trong sơn cốc, vách đá nhẵn nhụi, ánh sáng trời rọi xuống, nhìn từ xa như thể một đường trời.

Nàng tiến vào.

Không gian thay đổi, một cơn choáng váng ập tới, đao quang lóe lên trước mắt nàng!

Xoạt!

Tô Chước đã lường trước được, theo bản năng vung đao nghênh đón!

 

Loading...