Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 118: Nghịch tử cỏn con, chỉ có thế thôi ư?

Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:14:39
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Keng!"

Đao phong giáng xuống một chỗ.

Tô Chước đã đoán trước được nhưng vẫn khó tránh khỏi không thích ứng được.

Tốc độ xuất đao của nàng rõ ràng chậm hơn so với bên ngoài, tay nặng đến mức suýt không nhấc nổi.

Hình dáng của địch thủ giống như bóng ảnh của nàng, tốc độ cũng quỷ dị khó lường.

Nàng chỉ kịp nhìn rõ thanh đao của đối phương.

Đao quang phóng đại trước mắt nàng, Tô Chước không kịp dùng chiêu để đối phó, chỉ có thể vội vàng né tránh mấy lần.

Một cơn đau nhói trên cổ.

Khung cảnh trước mắt thay đổi, Tô Chước phát hiện mình đã trở về bên trong phòng tu luyện.

Nàng sờ sờ cổ, tay ướt đẫm dính đầy máu.

Chỉ là vết thương ngoài da, chẳng bao lâu sẽ lành.

Rất rõ ràng.

Nếu đạo hư ảnh kia muốn, nó có thể g.i.ế.c nàng dễ như trở bàn tay.

"Quả nhiên là phiên bản nâng cấp của ta."

Tô Chước không cách nào khác, chỉ đành lấy một cái ghế tựa ra rồi ngồi xuống, giơ thanh trường đao không vỏ mà thần tông tặng lên xem kỹ.

Kẻ địch do trận pháp trong Thí Luyện Cốc tạo ra không chỉ có khả năng sử dụng năng lực của nàng, mà còn có thể sao chép cả vũ khí của nàng.

Cái bóng đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi linh áp trong trận pháp, giống như một kiểu gian lận vậy.

Hơn nữa…

Tô Chước cảm thán: "Thanh đao này!"

Phản cốt thật sự quá nặng!

Không có linh áp, nàng có thể sử dụng bình thường, ở trong bí cảnh đó nàng bị linh áp kiềm chế, cảm giác xa lạ với thanh đao lập tức xuất hiện.

Ngay cả Nhật Nguyệt kiếm còn không kiêu căng đến mức này.

Tiểu Kiếm: "Bây giờ biết ta đối xử tốt với ngươi rồi chứ gì."

Tô Chước: "Không phải nó là tiểu đệ của ngươi sao? Sao không nghe lời ngươi?"

Tiểu Kiếm: "Nó không có đao linh, chỉ có phản cốt, hết cách."

Tô Chước: "Ngươi cũng hơi kém đấy."

Tiểu Kiếm gấp gáp: "Ta có thể dùng kiếm uy áp chế nó! Nhưng chẳng phải ngươi muốn rèn luyện sao? Người phải dựa vào chính mình!"

Tô Chước nghĩ ngợi một lúc, rồi xách đao ra ngoài, tiến vào trong cốc.

Không sao cả, cứ coi như mình có thêm một nghịch tử là được.

Chẳng lẽ nàng còn không đối phó nổi một thanh đao?

Trận pháp vẫn không nói lời nào, lập tức tấn công.

Tô Chước dựa vào trí nhớ tiếp được ba chiêu.

Đến chiêu thứ tư, một đạo đao quang bất ngờ xuất hiện trên con đường mà đối phương buộc phải đi qua, trực tiếp làm rối loạn tiết tấu xuất đao của cái bóng.

Đao Ý rời vỏ, c.h.é.m thẳng vào yếu điểm của cái bóng!

Hư ảnh tan biến.

Tô Chước thở phào một hơi.

Tiểu Kiếm: "..."

Sao học nhanh thế.

Tô Chước đứng yên, vẻ mặt phức tạp: "Ta vừa tự g.i.ế.c bản thân rồi."

Nàng hiểu rất rõ những chiêu thức cố định và điểm yếu của bản thân.

Đúng như dự đoán của nàng, chỉ cần nàng không phá chiêu, chỉ tiếp chiêu, cách ra chiêu của hư ảnh sẽ là cố định.

Nếu đã có thực lực ngang ngửa nàng, chỉ cần tìm ra sơ hở của hư ảnh này, là có thể vượt ải.

Nhưng cưỡng ép tăng tốc độ để chống lại linh áp khiến nàng cảm thấy khá tốn sức.

Trường đao trong tay nàng khẽ rung.

Tô Chước nhắm mắt, khôi phục linh lực ngay tại chỗ.

Dòng linh lực nồng đậm lướt qua mái tóc nàng.

Đối với việc tu luyện mà nói, linh áp trong Thí Luyện Cốc vừa là áp lực, vừa là trợ lực.

Trong môi trường này, để duy trì tốc độ tấn công bình thường, linh lực sẽ tiêu hao rất nhanh.

Nếu có ý hấp thu sẽ khiến người ta có cảm giác bị đè nén như đang cõng vật nặng tiến về phía trước.

Tuy nhiên, tốc độ khôi phục linh hải khi vận hành hết sức còn nhanh gấp đôi so với bên ngoài.

Chẳng bao lâu, Tô Chước mở mắt.

Nàng bước vài bước về phía trước, tiến vào ảo cảnh thứ hai.

Linh áp ở ải thứ hai lại nặng hơn một chút.

Chiêu thức của cái bóng cũng có chút thay đổi nhưng thực lực không hề thay đổi.

Tô Chước đã thích ứng với linh áp, qua ải không chút trở ngại.

Vấn đề duy nhất là trong hoàn cảnh như vậy, cả linh lực lẫn tâm thần đều bị tiêu hao cực lớn.

Trong Thí Luyện Cốc, cứ mỗi năm ải, sẽ có một phòng tu luyện.

Sau khi vượt qua năm ải, nếu bị loại, sẽ quay lại phòng tu luyện gần nhất của ải trước đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-118-nghich-tu-con-con-chi-co-the-thoi-u.html.]

Lại lần nữa tiến vào, sẽ bắt đầu đi vào từ cửa ải bên cạnh phòng tu luyện.

Liên tiếp vượt qua năm cửa ải, Tô Chước nhìn thấy phòng tu luyện thứ hai.

Bước vào phòng tu luyện thứ hai, cách bố trí đại khái giống với phòng tu luyện trước đó.

Tô Chước đột nhiên mở to mắt: "Tiêu rồi!"

Tiểu Kiếm: "?"

Tô Chước: "Ta quên lấy ghế tựa rồi!"

Nàng cứ nghĩ mình sẽ quay lại ít nhất một lần.

Chẳng trách phòng tu luyện đầu tiên lại có nhiều đồ như vậy, lẽ nào mọi người đều quên mang theo?

Tiểu Kiếm: "..."

Sau khi đã vượt qua năm cửa ải, trong tình huống thông thường không thể quay lại được nữa.

Dù muốn tạm thời rời đi, cũng là trực tiếp dựa vào ngọc phù mà tông chủ cấp, dịch chuyển ra ngoài.

Khi quay lại, vẫn phải đi từ cổng chính.

Nhưng mà Thí Luyện Cốc này không phải là một sơn cốc thực sự, mà là một trận pháp giống một thế giới nhỏ, dù có quay lại cũng sẽ không đi qua những ải trước đó.

Trong một ngày, Tô Chước chỉ vượt qua bảy ải.

Từ ải thứ sáu trở đi, phản ứng của đối thủ nhanh hơn hẳn, nàng thực sự không đỡ nổi nữa.

Sau khi bị loại, Tô Chước sống dở c.h.ế.t dở kéo một cái ghế tựa mới ra, ngồi phịch xuống.

"May mà còn một cái..."

Dạng áp lực như linh áp, chỉ cần chưa đến mức khiến cơ thể trực tiếp nổ tung mà chết, thì cắn răng chịu đựng vẫn còn trụ được.

Nhưng ở trong môi trường như thế này, tu sĩ chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái cực hạn, không thể duy trì lâu dài.

Vừa ra khỏi linh áp, Tô Chước chỉ cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nằm thôi mà cũng có cảm giác như có thể bay lên.

Ôm lấy thanh đao “nghịch tử” không vỏ nghỉ ngơi một lát, Tô Chước đứng dậy.

Tiểu Kiếm: "Ngươi hôm nay không định thiền định tu luyện sao?"

Tô Chước: "Đến ải thứ sáu để tu luyện, bên đó nhiều linh khí."

Tiểu Kiếm: "..."

Đến cũng đã đến rồi, Tô Chước dự định nỗ lực hơn một chút.

Ngày thứ ba.

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước phát hiện ngưỡng cảnh giới của bản thân có dấu hiệu thay đổi.

Nàng đứng yên tại chỗ: "Ơ?"

Đây là sắp đột phá Trúc Cơ ngũ trọng rồi sao?

Tiểu Kiếm: "Chuyện này rất bình thường, sau khi tái tạo linh căn, thể phách của ngươi trải qua phục hồi và tẩy tủy, đã vượt qua trình độ Võ Tôn lục giai."

"Chỉ cần linh hải phát triển, tự khắc sẽ đột phá, hoàn toàn không có rào cản nào khác."

Tô Chước biết điều đó, nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ: "Mới có mấy ngày thôi mà!"

Nhanh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Nàng chỉ là Tạp linh căn.

Tiểu Kiếm: "Ngươi nghĩ đống linh khí mà ngươi hấp thụ vào là vô dụng chắc?"

"Muốn chậm lại thì cứ đợi đến Tiên Thiên cảnh sẽ chậm lại thôi."

Tô Chước: "..."

Cũng không hẳn là muốn như thế...

Tô Chước: "Hình như thanh đao này cũng bắt đầu nghe lời hơn rồi."

Tiểu Kiếm: "Thuần phục đao cũng giống như thuần hóa chim ưng vậy, ngươi tôi luyện nó như thế này, rồi sẽ có một ngày nó quen với ngươi."

Tiểu Kiếm nhìn mà thấy cũng có chút đồng cảm.

Có thanh đao nào chịu nổi kiểu luyện pháp này chứ, cứ c.h.é.m nhau liên tục với cái bóng của bản thân trong trận pháp

Dù mạnh cỡ nào, nó cũng chỉ là một thanh đao không có đao linh mà thôi.

Tô Chước còn phải ở lại Thí Luyện Cốc một năm.

Đến con lừa trong đội sản xuất cũng không bị vắt kiệt sức như thế này.

Tô Chước lắc lư thanh đao trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ không nhịn được cười.

Nghịch tử cỏn con, chỉ có thế thôi à?

Chưa thể vượt qua cửa ải thứ mười, Tô Chước nhiều ngày liên tục thiền định trong ải thứ sáu.

Rất nhanh đã quen thuộc với với linh áp.

Nếu trở lại môi trường bình thường, dù là xuất đao hay thân pháp, đều sẽ nhanh hơn hiện tại rất nhiều.

Kiếm Ý luyện thành trong bí cảnh trước đây càng giống một loại sát kỹ.

Sức phá hủy kinh người nhưng cũng tỉ lệ thuận với tiêu hao tinh thần, không thể sử dụng nhiều.

Sau khi đột phá Trúc Cơ ngũ trọng, Tô Chước vượt qua cửa ải thứ mười.

Nơi ngồi thiền hằng ngày đã chuyển sang ải thứ mười một.

Đêm đã khuya, ánh sáng trong trận pháp thí luyện cũng dần tối lại, ánh trăng rơi xuống bốn phía, không biết là thật hay giả.

Tô Chước bỗng nhiên cảm giác có gì đó, mở mắt ra.

Tiểu Tỳ Hưu tỉnh rồi.

 

Loading...