Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 119: Sổ tay vô địch

Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:15:02
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bên trong trận pháp thí luyện có linh khí dồi dào và linh áp bao trùm khắp nơi.

Còn trong phòng tu luyện, ngoài lượng linh khí lấy mãi không hết, còn có một loại lực lượng có thể ổn định tâm thần.

Tô Chước khác với người thường.

Lực Thần Phách của Tô Chước khác với người thường nên mới dám ở lâu trong trận pháp thí luyện.

Nếu là đệ tử không chịu nổi sự tiêu hao trong trận pháp rồi quay về phòng tu luyện ngồi thiền thì có thể hồi phục sự tiêu hao khi vượt ải nhanh hơn.

Tô Chước cảm thấy tu luyện trong Thí Luyện Cốc cực kỳ nhanh, trên thực tế hệ thống này là để dành cho những tu sĩ có đủ ý chí tăng tốc tu luyện.

Dùng cách này để nâng cao tu vi cho đệ tử, xét về chi phí thì hoàn toàn không hiệu quả bằng việc trực tiếp cung cấp đan dược.

Nhưng việc tăng tu vi thông qua Thí Luyện Cốc và thông qua đan dược, nền tảng của hai cách này khác nhau một trời một vực.

Nghĩ đến bộ dạng không chịu nổi đòn của tiểu Tỳ Hưu lần trước.

Tô Chước quay về phòng tu luyện, mới gọi tiểu Tỳ Hưu ra ngoài.

Vạn vật lặng im, trong phòng tu luyện cực kỳ yên tĩnh.

Mấy ngày không gặp, chiếc sừng nhọn trên trán của tiểu Tỳ Hưu đã trở nên rõ ràng hơn một chút, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.

Tô Chước: "..."

Dù có hơi xấu nhưng vẫn rất đáng yêu.

Tô Chước ôm lấy nó, điên cuồng vò nắn mấy cái, thụy thú nhỏ nhắn lại mềm mại, lại có lông xù xù, thật sự khiến tâm trạng người ta vui vẻ!

Sờ đủ rồi, Tô Chước nghiêng đầu nhìn tiểu Tỳ Hưu:

"Ngươi học được gì rồi?"

Tiểu Tỳ Hưu: "Ao ao!"

Tiểu Kiếm ghen tị: "Hai người đang diễn trò mẫu tử tình thâm à?"

Người này chưa bao giờ nói chuyện với nó như thế!

Tô Chước thuận miệng dỗ nó: "Đừng ghen, ngươi cũng là nhi tử ngoan của ta mà."

Tiểu Kiếm: "..."

Hình như có gì đó sai sai…

"Ai muốn làm nhi tử ngoan của ngươi chứ!"

Tô Chước ngạc nhiên hỏi: "Không phải là ngươi muốn làm sao?"

Cũng bắt đầu ghen tị rồi.

Đúng là lòng kiếm linh như mò kim đáy biển.

Sau khi trao đổi với tiểu Tỳ Hưu, Tô Chước dẫn nó vào pháp trận.

Không gian thay đổi, Tô Chước thuần thục đón lấy mũi đao của bóng đen.

Vừa đặt chân vào trong, Tô Chước đã thành thạo nghênh đón lưỡi đao của cái bóng.

Thu Vũ Miên Miên

Hiện tại nàng không vội vượt ải, thích ứng với linh áp của ải thứ mười một mới là điều quan trọng.

Nếu tiến triển quá nhanh, trái lại sẽ hăng quá hóa dở.

Chỉ khi đã quen với linh áp và xác định nó không gây gánh nặng, nàng mới dám tu luyện trong pháp trận.

Nếu bây giờ mà xông thẳng đến ải thứ mười sáu, nàng sẽ phải ngoan ngoãn quay về khôi phục ở phòng tu luyện.

Chỉ trong chớp mắt, Tô Chước và cái bóng đã giao đấu vài chiêu.

Đột nhiên trên người tiểu Tỳ Hưu có kim quang quấn quanh, hư ảnh thần thú khổng lồ xuất hiện giữa không trung, lát sau hóa thành vài luồng linh lưu lao vào cái bóng đang giao chiến với Tô Chước trong trận pháp

Ầm!

Trong chớp mắt, cái bóng biến mất.

Tô Chước nhìn tiểu Tỳ Hưu, có chút kinh ngạc.

Tiểu Tỳ Hưu nhảy tới trước mặt nàng, kéo quần nàng đòi ôm, giả vờ mình rất mệt.

Tô Chước hận sắt không thành thép: "Ngươi là Tỳ Hưu, không phải cá mặn*, cố gắng chút đi!"

* Chỉ người lười biếng, chỉ muốn nằm chơi phơi nắng như cá mặn một nắng á. 

Tiểu Tỳ Hưu: Cá mặn! Ăn!

Tô Chước: "..."

Tiểu Tỳ Hưu thoạt nhìn là thụy thú, nhưng thực chất lại vô cùng lười biếng, chẳng hề thích linh áp chút nào.

Sau khi bị loại ở cửa ải thứ mười bốn, Tô Chước để tiểu Tỳ Hưu ở lại phòng tu luyện.

Tiểu Kiếm châm chọc: "Ngươi không sợ quên nó trong phòng tu luyện luôn à?" Giống cái ghế tựa kia vậy.

Tô Chước: "Ngươi đừng nói chuyện với giọng điệu mong chờ như vậy, ta coi như ngươi đang nhắc nhở ta đấy."

Tiểu Kiếm cười ha hả: "Có sao?"

Thực ra nó rất muốn đấy.

Nhưng vì có khế ước, Tô Chước muốn gọi tiểu Tỳ Hưu về không gian cũng chỉ là chuyện tiêu hao một chút lực Thần Phách mà thôi.

Tô Chước mất một tuần để vượt qua cửa ải thứ mười lăm.

Độ khó ở ải thứ mười sáu rõ ràng đã nâng lên một bậc.

Ba lần, Tô Chước đều bị loại ở tầng mười sáu.

Trong Thí Luyện Cốc phân rõ ngày đêm, Tô Chước cạn lời nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Xem ra hôm nay không thể tu luyện ở ải thứ mười sáu rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-119-so-tay-vo-dich.html.]

"Thôi kệ, làm việc thì phải có lúc nghỉ ngơi."

Trong phòng tu luyện, Tô Chước nằm dài trên ghế tựa.

Tô Chước cụp mắt nhìn tiểu Tỳ Hưu, phát hiện nó đang khều khều một quyển sách đến bên chân nàng.

Cái con này, chỉ biết bới lộn sách chứ không chịu tu luyện, thật khiến người ta lo lắng.

Cũng may là không phá nhà.

Loài vật được trời ưu ái như thụy thú này, chỉ cần ở trong môi trường linh lực dồi dào như phòng tu luyện này, linh mạch sẽ tự động vận chuyển và hấp thu linh khí, Tô Chước chỉ biết ghen tị mà thôi.

Trên bìa cuốn sách nằm dưới đất phủ đầy bụi, không biết tiểu Tỳ Hưu đã lôi nó ra từ dưới kệ sách nào.

Nhưng Tô Chước liếc một cái đã bị tiêu đề thu hút.

“Vô Địch Đồ Giám?”

Vô địch?

Ai mà kiêu ngạo thế?

Tô Chước thầm kinh ngạc trong lòng, cẩn thận cầm lên, lật mở.

Tiểu Tỳ Hưu nhảy lên vai nàng, ghé sát lại cùng xem.

“…”

Mẹ nó, vẽ hình que.

Vị tiểu thiên tài hội họa này rõ ràng là một kiếm tu, nhưng nét vẽ thì khiến người ta không dám khen, trông cứ như trẻ con vẽ vậy.

Có thể nhận ra trong sách vẽ đủ loại dị thú nhưng chỉ có thể hiểu ý, chứ nhìn hình thì chịu.

Vô Minh Thần Tông sao cứ luôn không đáng tin trong mấy chỗ kỳ quặc thế này thế.

Quyển sách này rõ ràng từng thu hút không ít sự chú ý của người ta.

Những trang đầu bị lật đến nhăn nhúm.

Nhưng đằng sau vẫn còn nguyên mới.

Nếu đã do tiểu Tỳ Hưu lôi ra, Tô Chước dự định nhìn xem thiên tài này vẽ Tỳ Hưu thế nào.

Trang giấy lật xoàn xoàn về sau.

Không bàn đến chất lượng, số lượng tác phẩm của vị yêu thích hội họa kỳ cựu này phải nói là đáng kinh ngạc.

Cuối cùng lật đến trang có hình Tỳ Hưu, Tô Chước bắt đầu khiêu khích: "Ngươi nhìn xem, hắn vẽ ngươi xấu thế này đây."

Sáu cái chân, một cái sừng, đúng là Tỳ Hưu thật.

Tô Chước không nghe thấy phản ứng của tiểu Tỳ Hưu.

Quay đầu lại nhìn, vẻ mặt của tiểu Tỳ Hưu tràn đầy tán thưởng.

Tô Chước: "..."

Nàng bỏ sách xuống bàn, để Tiểu Tỳ Hưu tự mình từ từ thưởng thức.

Cái tranh này có ma lực gì thế?

Tô Chước hoàn toàn không nhìn ra huyền cơ.

Nghĩ nghĩ, Tô Chước rút mấy tờ giấy kẹp ở cuối sách ra, cụp mắt lười biếng đọc.

Lần này không phải tranh, chữ viết còn khá đẹp.

Một lát sau, Tô Chước kinh ngạc mở to mắt.

Nếu là người khác, nhìn thấy phong thư này có lẽ sẽ không có cảm nghĩ gì.

Nhưng Tô Chước lại quá quen thuộc với nét chữ này.

Cách xưng hô trong thư.

Là "Ngô nhi."

"Duyệt nhi, thư này nói về việc tu luyện linh võ cùng nhau…"

Tô Chước càng đọc càng thấy khó tin.

"Mẹ nó, mẹ nó…"

Thí Luyện Cốc không hổ danh là bí địa của thần tông, đúng là nhiều bảo vật.

Nàng đã đọc nhiều bản thảo của Vô Minh Lão tổ như vậy nên vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là bút tích của lão tổ!

Còn là thư viết cho nhi tử của ông ấy!

Thế mà lại bị kẹp trong một quyển vẽ hình que thế này!

Hơn nữa trong này thật sự đang nói về việc tu luyện, chứ không phải mấy chuyện ăn no đánh con thường ngày.

Đây thật sự là thứ mà Vô Minh Lão Tổ có thể viết ra sao?

Hóa ra không phải có kẻ không đáng tin xâm nhập vào Vô Minh Thần Tông, mà là nhi tử ruột của Vô Minh Lão tổ đã để lại đống tranh vẽ không đáng tin của mình!

Đặt tên tác phẩm vẽ linh tinh của mình là “Vô Địch Đồ Giám”, phong cách này, đúng là không có nhà thứ hai.

Phụ tử đã không đáng tin rồi, nhi tử có thể đáng tin sao?

Tô Chước quả thực muốn cảm động, lẩm bẩm nói: "Cứ cảm giác như có ai đó cố tình để ta đọc vậy."

Tiểu Kiếm: "Đúng vậy, người này không chỉ phải liên tục chuyển bức thư đến phòng tu luyện ngươi đang ở, còn phải giấu nó vào một cuốn sách vẽ bậy chẳng ai thèm xem, nhét dưới đáy giá sách, cược rằng ngươi không tu luyện trong trận pháp mà lại đi lục lọi dưới kệ sách."

Tô Chước tự tin cười: "Không phải có Tỳ Hưu bới giúp ta sao?"

Nàng ôm Tiểu Tỳ Hưu lên, vò qua vò lại: "Đúng là bảo bối ngoan của ta a a a!"

Tiểu Tỳ Hưu còn muốn tiếp tục thưởng thức bức tranh chân dung của mình, giãy giụa la lối om sòm.

Tiểu Kiếm: "…"

 

Loading...