Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 120: Tế luyện bản mệnh kiếm trước thời hạn?
Cập nhật lúc: 2025-06-14 12:15:23
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kích động xong rồi đặt tiểu Tỳ Hưu xuống, Tô Chước tiếp tục nhìn kỹ tờ giấy viết thư.
Mấy nghìn năm trôi qua, trên giấy thư vẫn còn lưu lại linh khí nhàn nhạt, nét mực vẫn chưa thấy dấu hiệu cũ kỹ.
Tô Chước cẩn thận nhận ra nét chữ hơi khác với bây giờ: “Tế luyện bản mệnh kiếm trước thời hạn, khai thông linh mạch, dung hợp võ mạch để hình thành linh hải mới…”
Theo cách nói này, Tô Chước không cần phải dựa vào linh hải ban đầu để chống đỡ xung kích của dung hợp giống như chỉ dẫn trong Thái Cổ Thù Tiên quyết, mà mượn độ cứng của linh kiếm để thực hiện tái tạo linh hải.
Vậy thì phẩm cấp linh hải hiện tại của nàng sẽ không ảnh hưởng đến quá trình dung hợp, không cần phải tu luyện đến mức độ tương đương với võ mạch mới có thể thử dung hợp.
Chỉ cần tế luyện vũ khí bản mệnh, nàng có thể mạnh dạn dung hợp hai môn công pháp!
Hơn nữa, độ mạnh của linh hải sẽ tự nhiên gia tăng trong quá trình dung hợp, từng bước mượn võ mạch để leo lên giới hạn nhất định.
Tính chất này giống như tu luyện nhưng lại nhanh hơn tu luyện nhiều.
Có võ mạch của nàng làm nền tảng, sau khi thăng cấp rồi tiếp tục củng cố trong Thí Luyện Cốc, sẽ không gặp phải vấn đề căn cơ hư nhược như khi dựa vào ngoại lực hay dược vật để nâng cao tu vi.
Trong thư có nhắc đến chìa khóa để dung hợp là một loại bí pháp nào đó, dường như vì Vô Minh Lão tổ không rõ, mà người nhận thư lại hiểu, nên lão tổ không có nói thêm.
Tô Chước đọc xong, chớp chớp mắt: "Nhi tử của lão tổ ở Thượng giới?"
Trong thư vậy mà lại khuyên đối phương đừng quá cố gắng ở Thượng giới, nếu thấy mệt thì cứ về nhà thừa kế gia nghiệp là được.
Trước đây đọc qua bản thảo của lão tổ, vị nhi tử của đại lão có bối phận không nhỏ này chỉ để lại cho nàng hai ấn tượng lớn là quanh năm bị đánh và vẽ hình que.
Hóa ra hồi trước cũng chăm chỉ thế sao?
Tu vi có thể lên đến Thượng giới, còn bị nói là không có tiền đồ?
Không lẽ thật sự bị khuyên quay về nhà nằm dài?
Tiểu Kiếm: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Cái này thì liên quan gì đến nhi tử ông ấy?"
Tô Chước nhìn lại phần đầu bức thư: "Ngô nhi..."
Lời nàng khựng lại.
"Ông ấy còn có nữ nhi?"
Tin đồn này nàng không có ấn tượng.
Tiểu Kiếm: "Người đồng thời tu luyện cả linh mạch lẫn võ mạch chính là nữ nhi của Vô Minh Lão tổ, năm mười tuổi, thiên phú kinh động Thượng giới, được thánh nhân đích thân hạ giới thu làm đồ đệ."
Tiểu Kiếm: "Chuyện nàng ta từng tế luyện bản mệnh kiếm trước thời hạn thì không ai biết, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng ít người nhắc đến sự tồn tại của nàng ta. Dù sao cũng chỉ ở Huyền Mông giới mười năm, duyên phận không sâu."
Tô Chước: "..."
Tô Chước còn tưởng đây là lần hiếm hoi lão tổ đối xử dịu dàng với nhi tử, từng câu từng chữ đều đầy tự hào, hóa ra hoàn toàn không phải viết cho nhi tử.
Khoé miệng nàng co giật: "Xem ra, lão tổ đại gia này thật sự viết không ít nhật ký..."
Nhiều đến mức người ngoài cũng có thể hớn hở vì nhặt được bản thảo của lão tổ.
Nhưng thực tế, thần tông sớm đã lặng lẽ cất kỹ những thứ hữu dụng rồi.
Nhìn cuốn Vô Địch Đồ Giám, Tô Chước thành kính dùng linh quyết để phủi sạch bụi cho nó.
Đồ mà thụy thú nhìn trúng, quả nhiên không đơn giản.
Chưa biết chừng đây chính là bút tích do vị từng là đại tiểu thư thiên tài của thần tông, nay là lão tổ tông siêu mạnh ở Thượng giới để lại.
Tiểu Kiếm: "Ngươi đang vui cái gì vậy! Ngươi có biết tế luyện bản mệnh kiếm trước thời hạn khó đến mức nào không?"
Tô Chước: "Làm gì mà chẳng khó? Không phải vẫn còn ngươi sao?"
Tiểu Kiếm: "Ngươi gấp vậy à?"
Tu tiên giả có thọ nguyên dài đằng đẵng, phần lớn mọi người đều chẳng bận tâm đến thời gian vài năm.
Tô Chước thở dài ảo não: "Phòng bị trước mới không bị đánh cho trở tay không kịp, lỡ có ai muốn g.i.ế.c ta, tu vi cao hơn một chút chí ít còn cầm cự lâu hơn chút."
Tiểu Kiếm: "...Với bối cảnh của ngươi, ai dám g.i.ế.c ngươi?"
Phần lớn tu sĩ gia nhập Vô Minh Thần Tông, được thế lực khổng lồ này che chở, đã kiêu ngạo đến mức hận không thể đi ngang mà bước.
Huống hồ trở thành đệ tử dòng chính của vực chủ nội môn thần tông.
Chỗ dựa như vậy, đừng nói là đi ngang, chỉ cần không quá kiêu ngạo, muốn c.h.ế.t cũng không c.h.ế.t được.
Tô Chước cảm thán: "Tiểu Kiếm, ngươi còn quá trẻ, không hiểu đâu."
Đối với thế giới huyền huyễn như thế này, một khi có nhân vật chính mang hình mẫu nhi tử của vận khí xuất thế, thì mọi thứ sẽ loạn hết cả lên.
Những quy tắc có sẵn trước đây, đều là để nhân vật chính đến phá vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-120-te-luyen-ban-menh-kiem-truoc-thoi-han.html.]
Người không thể giết, bọn họ cứ nhất quyết giết, từng tầng từng tầng g.i.ế.c lên, khí vận thay đổi, quy tắc mới sẽ ra đời.
Đến tận lần luân hồi tiếp theo.
Tô Chước mang trong lòng một tâm thái “dốc hết sức, nghe theo số trời”, chỉ có thể hy vọng tông môn không xảy ra chuyện.
Bản thân nàng làm được đến mức không kéo chân sau đã là tốt lắm rồi.
Tiểu Kiếm im lặng một lúc, rồi nói vào chuyện chính: "Nếu ngươi vẫn là Đơn linh căn, có thể dùng Nhật Nguyệt kiếm để gánh vác linh hải, nhưng Tạp linh căn thì không được."
"Nếu ngươi không muốn dựa vào linh kiếm để gánh vác linh hải, thì mới có thể lấy Nhật Nguyệt kiếm làm bản mệnh kiếm."
"Muốn tế luyện bản mệnh kiếm trước thời hạn, thì thật sự phải dựa vào chính ngươi rồi!"
Tô Chước đã sớm đoán trước sẽ không suôn sẻ như vậy nhưng nghe được lời này vẫn hết sức kinh ngạc: "Không lẽ ta phải tìm sáu thanh kiếm?"
Tiểu Kiếm: "Không cần trường kiếm, một bộ phi kiếm có ít nhất sáu thanh cũng được."
Tô Chước tuyệt vọng: "Nhiều linh mạch đúng là tốn tiền thật!"
Thu Vũ Miên Miên
Tiểu Kiếm: "Chỉ sáu thanh phi kiếm thôi mà! Không thể nào trân quý hơn một thanh Thần kiếm được."
Tô Chước nói thẳng: "Vẫn trân quý chứ sao không!"
Cho nên mới nói thần tông rất hào phóng.
Là một trong những chỗ dựa lớn cho thực lực của tu sĩ, giá cả của đao kiếm trước nay luôn rất kinh người.
Tông môn tặng nàng thanh đao tốt như vậy, mặc dù phản cốt hơi nặng nhưng đó là vấn đề của nàng, không phải của đao.
Thần binh vượt qua phẩm giai, có chút kiêu ngạo là chuyện hết sức bình thường.
Nhật Nguyệt kiếm cũng như vậy.
Nếu không phải Tiểu Kiếm là một kiếm linh dễ bị dụ dỗ, nàng cũng không thể dễ dàng dùng Thần kiếm như vậy.
Nhưng, khác với việc sử dụng vũ khí, nếu không có đủ tu vi linh hải, muốn tế luyện bản mệnh kiếm trước thời hạn là rất khó.
Cực kỳ khó.
Ở Trúc Cơ kỳ thì hoàn toàn chỉ là si tâm vọng tưởng.
Ngưỡng cửa của Võ Tu còn cao hơn, muốn thực hiện tàng đao trong nội phủ, ít nhất phải đến Võ Vương cảnh mới có thể.
Nhưng mà, vạn vật luôn có cách.
Tô Chước suy nghĩ, nói: "Sau khi dung hợp võ mạch, ta có thể trở về Tiên Thiên cảnh không..."
Tiểu Kiếm: "Trước hết, ngươi nên lo tìm linh kiếm phù hợp đi!"
Cho dù Tô Chước vẫn là Đơn linh căn, muốn luyện Thần kiếm thành bản mệnh kiếm cũng không phải chuyện nàng có thể làm được lúc này.
Thần kiếm vốn đã hiếm có.
Bản mệnh kiếm của đa số đại năng ban đầu chỉ là linh kiếm bình thường, theo sự tăng trưởng tu vi của họ mới tiếp tục được tôi luyện mà trở thành Thần kiếm.
Tô Chước: "Ta để phi kiếm làm bản mệnh kiếm, ngươi sẽ không ghen tị chứ?"
Tiểu Kiếm cạn lời: "Ta đâu không phải con người, ghen tuông cái gì chứ, đây là suy nghĩ của cường giả sao?"
Dù thế nào đi nữa, nó mới là kiếm linh và Thần kiếm duy nhất!
Đám phi kiếm cỏn con kia hoàn toàn không thể lấn át được vị trí của nó trong lòng Tô Chước!
Nói là làm, Tô Chước lấy ngọc phù ra, tìm đến Bát sư huynh hiện đang khá rảnh: "Sư huynh, huynh luyện bản mệnh kiếm từ khi nào?"
Mục Dự Chu nhanh chóng đáp lại: "Hai năm trước. Tiểu Cửu, muội mới vượt đến ải thứ mấy mà đã muốn tìm bản mệnh kiếm rồi?"
"Sư huynh biết muội muốn mạnh hơn nhưng Trúc Cơ kỳ thì không được đâu, thực sự không được, muội phải tu luyện trước đã!"
"Nhật Nguyệt kiếm là Thần kiếm chứ không phải linh kiếm bình thường, đâu dễ dàng tôi luyện..."
Hắn đã nhìn thấu bộ mặt “vua cày bừa” của tiểu sư muội.
Không đời nào vô duyên vô cớ nhắc đến bản mệnh kiếm.
Tô Chước đáp lại: "Muội muốn tìm kiếm khác..."
Nàng đang định trình bày lý do một cách ngắn gọn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, giọng của Lục sư huynh đột nhiên vang lên từ ngọc phù, lấn át tiếng của Bát sư huynh.
"Tiểu Cửu, muội mau ra đây, đừng để ý đến lão Bát! Tạm thời đừng tu luyện nữa!"
"Vừa hay có chuyện hay ho... À không, sư huynh có thể dẫn muội đi tìm kiếm! Cực kỳ nhiều kiếm!"
Tô Chước: "?"