Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 184: Nàng ta phải cố gắng!

Cập nhật lúc: 2025-07-23 15:27:41
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Tô Chước xong, vẻ mặt Tô Tú Ngọc càng thêm phức tạp, do dự : “... Được.”

Trong mắt nàng , Tô Chước từ nhỏ luôn là xuất sắc nhất.

Tô Ly Ly khi trở về Tô gia chỉ mới bộc lộ tài năng, còn kịp gây dựng danh tiếng trong những cùng thế hệ thì vì chủ động khiêu khích thần tông mà Tô Chước đánh cho suýt gục dậy , điều trong dự đoán của Tô Tú Ngọc.

Dù Tô gia từ bỏ Tô Ly Ly, nhưng trong mắt những cùng thế hệ, nàng còn là đối thủ của Tô Chước.

Thế nhưng, dù mù quáng tin tưởng quyền uy của Tô Chước đến , Tô Tú Ngọc vẫn dám tin những lời Tô Chước .

Muốn nàng tranh giành với Tô Ly Ly?

Ngay cả tỷ tỷ của , nàng còn tranh nổi.

Đại tiểu thư thể dễ dàng đè bẹp Tô Ly Ly nghĩa nàng cũng thể .

Tô Tú Ngọc nắm chặt bình ngọc, khó xử : “Đại tiểu thư, sợ đấu , ngài nên giúp tỷ tỷ thì hơn…”

Tô Chước sớm muộn gì Tô Tú Ngọc cũng sẽ tự nghĩ thông suốt, nên khuyên nhiều, chỉ tùy ý : “Ta cảm thấy ngươi .”

Tô Tú Ngọc sững , á khẩu nên lời.

Chưa từng ai với nàng như , ngay cả phụ mẫu cũng chỉ thở dài vì nàng bằng tỷ tỷ.

Tô Chước tiếp tục : “Nếu ngươi lo lắng cho tỷ tỷ ngươi, đan dược còn thể đưa cho nàng , để nàng lập tức uống ngay, tránh rơi tay kẻ khác. Đương nhiên, giải thích là việc của ngươi, liên quan đến .”

Dược tính của Ngưng Tâm đan khá ôn hòa, ngoài thì gì rõ rệt, nhưng vô cùng ích cho kiếm pháp mà Tô Tú Ngọc đang tu luyện, vô cùng hiếm .

Tô Tú Ngọc khẽ đáp: “Được.”

Không ngờ ngay cả chuyện của tỷ tỷ nàng , Tô Chước cũng suy tính đến.

Dù Tô Chước là để đối phó với Tô Ly Ly thì chứ? Người lợi chẳng vẫn là bọn họ .

Huống hồ, thiên phú của nàng ở Tô gia chỉ thuộc hàng trung bình, Tô Chước chọn giúp nàng và tỷ tỷ, chẳng lẽ chút chân tình nào ?

Không thể nào.

Chỉ là hiện tại, lập trường của Tô Chước và Tô gia đối lập, nhắc đến tình nghĩa chỉ khiến thêm khó xử.

Nếu , với tính cách kiêu ngạo của Tô Chước, thể nhớ rằng nàng luôn tìm đủ cách luyện chế Ngưng Tâm đan?

Còn trực tiếp đưa cho nàng đan dược ngũ phẩm quý giá thế !

Những kẻ tiểu bối phụ mẫu đủ cường thế như bọn họ, nếu tự Ngưng Tâm đan thì ngoài trông chờ sự ban thưởng của trưởng bối, chỉ thể tự thu thập dược liệu cầu cạnh Đan sư ngũ phẩm mắt cao hơn đầu ở trong tộc, phẩm chất đan dược thì còn xem may mắn.

Càng nghĩ càng cảm động, đôi mắt Tô Tú Ngọc bỗng nhiên đỏ hoe: “Đại tiểu thư, nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Tô Chước: “Không cần, ngươi cứ chuyên tâm tu luyện, giành hạng nhất trong tộc bỉ, thế là xứng đáng với đan dược … Thôi nào! Đừng , cái thì gì mà ?”

Thiếu nữ sụt sịt lau nước mắt: “Vâng, xin đại tiểu thư.”

Tô Chước trừng mắt, chút ngạc nhiên, đây là Tô Tú Ngọc trong nguyên tác, yêu thú canh giữ linh thảo cắn đứt cánh tay cũng đổi sắc mặt ? Sao yếu đuối thế ?

Hoàn Miểu như thể đối diện với đại địch, lùi nửa bước, bối rối về phía Tô Chước.

Tô Chước giỏi dỗ dành khác, đành chuyển chủ đề: “Phải , hôm nay ngươi thấy Thẩm Phong Trầm ?”

Thẩm Phong Trầm?

Tô Tú Ngọc tạm dời sự chú ý khỏi cảm xúc, chợt nhớ mà nàng bất ngờ gặp hôm nay.

Không thể phủ nhận, khuôn mặt đúng là hợp gu thẩm mỹ của nàng và tỷ tỷ, nhưng tiếc rằng đạo bất đồng bất tương vi mưu, nghĩ cũng chút tiếc nuối.

Tô Chước nhắc nhở: “Nam nhân thì ích gì, hôm nay ngươi cũng thấy đấy.”

Tô Tú Ngọc ngơ ngác: “Thấy, thấy …”

Tô Chước: “Chỉ tu luyện mới phản bội ngươi, lo gì nam nhân, nâng cao tu vi hơn ?”

Nhận sự khẳng định của Tô Chước, Tô Tú Ngọc hiếm khi cảm thấy bản cũng xứng đáng tranh đấu với những cùng thế hệ con đường tu luyện, nàng chớp mắt : “Được.”

Nhìn ánh mắt ngày càng cảm động của thiếu nữ, Tô Chước dần từ bỏ ý định giải thích.

Tô Tú Ngọc lí nhí : “Đại tiểu thư, nhưng mà sư của ngài cũng .”

Lại còn mạnh nữa.

“...”

Tô Chước khó diễn tả thành lời: “Ta bảo là, nam nhân tác dụng, , nam nhân đều vô dụng… Hơn nữa sư của là đối thủ của thánh địa, ngươi tỉnh táo !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-184-nang-ta-phai-co-gang.html.]

Sau khi Tô Chước sức nhồi nhét đạo lý “Tâm vướng nam nhân, rút kiếm tự thần thông”, Tô Tú Ngọc mơ màng rời .

Thu Vũ Miên Miên

, dung mạo tu vi của khác kinh diễm thế nào thì liên quan gì đến nàng ? Chỉ tu vi của bản mới là chân thực.

Nàng thể phụ sự kỳ vọng của đại tiểu thư! Nàng cố gắng!

Còn kéo cả tỷ tỷ cùng cố gắng nữa!

Hoàn Miểu bên quan sát từ đầu đến cuối, suýt chút nữa cũng tẩy não.

Chẳng lẽ nàng vẫn đủ nỗ lực ?

Tô Chước rằng lúc đường, ngoài quan sát mặt qua còn thể tiện thể ôn tâm pháp... Tu luyện đến mức cần thiết ?

Sau khi Tô Tú Ngọc rời , Hoàn Miểu hỏi: “Vừa nãy đường, ngươi ôn tâm pháp thật ?”

Tô Chước: “Không.”

Hoàn Miểu: “Thật ?”

Tô Chước nghĩ nghĩ: “Cùng lắm chỉ suy ngẫm về đạo tắc, thức thứ ba khó quá, tìm manh mối nào cả.”

Hoàn Miểu cạn lời, thầm nghĩ quả nhiên là .

Lúc , Tô Chước bỗng nhớ gì đó: “Sư tỷ, nãy tỷ ngộ đạo ?”

Hoàn Miểu nhớ lời vị trưởng lão Đệ Tứ Vực từng : “Ừ, lẽ là do màu sắc của tấm gấm chút giống với thương thế… Rất tính nghệ thuật.”

Tô Chước: “...”

Sau khi bước cửa hàng vải, Tư lão theo , Hoàn Miểu mua tấm gấm hữu duyên nên chỉ đành tự móc linh thạch trả.

Tiểu nhị nắm linh thạch cao cấp trong tay nàng , con ngươi chấn động: “Tiểu tiên sư, cái … Cái thực sự tiền thối ạ!”

Hoàn Miểu chút do dự: “Không cần…” thối .

“Không , sư tỷ, để mua giúp tỷ!” Tô Chước ngờ Hoàn Miểu ngay cả linh thạch trung cấp cũng , vội vàng ngăn cản nàng .

Dù nhà mỏ cũng thể tiêu xài hoang phí như thế !

Tấm gấm thật, nhưng trong tu luyện hàng ngày thì pháp y vẫn thực dụng hơn nhiều, loại gấm thông thường cần xử lý đặc biệt mới thể may thành y phục.

Vì Tứ sư từng phàn nàn rằng các sư cách nuôi dạy trẻ con, nên Tô Chước nhận nhiều pháp y từ các sư , đến giờ vẫn mặc hết, mua thêm nữa chỉ tổ lãng phí.

Vậy nên nàng chỉ Hoàn Miểu mua cả đống gấm nghệ thuật, tiếc rằng bản nhận bất cứ dấu hiệu ngộ đạo nào từ chúng.

Trên con phố rộng rãi bằng phẳng, Hoàn Miểu thu hoạch ít, cảm thán: “Vẫn là dạo khắp nơi thú vị hơn.”

Thú vị hơn nhiều so với tu luyện.

Lại còn thể ngộ đạo.

Chẳng trách khi ở nhà, trưởng bối luôn cấm tiểu bối xuống núi, một khi xuống , ai còn về nữa chứ?

Trên tay Tô Chước xách theo một đống đồ ăn vặt, chằm chằm tiệm bên đường: “Chúng ăn cái , ngon lắm.”

Hoàn Miểu: “... Đi.”

Dạo phố xong về Long Vũ Môn, nhiều trưởng lão vẫn thể rời .

Những công việc hậu kỳ tiểu tử giúp gì, nên Tô Chước cũng quậy nữa, đưa lên phi chu cùng Hoàn Miểu trở về tông môn.

Phi chu hạ xuống quảng trường tông môn, Hoàn Miểu vẫn còn luyến tiếc: “Không những nhiệm vụ như bao lâu mới một .”

Tô Chước: “Ngày nào cũng .”

Mắt Hoàn Miểu sáng lên: “Ngươi thể ngày nào cũng chơi thế ?”

Nàng cũng !

ngay khi những lời , Hoàn Miểu kịp nhận , thể nào.

Quả nhiên, Tô Chước đáp: “Không thể, còn tu luyện!”

“...”

Trở về Đệ Cửu Vực, Tô Chước trả ấn tín vực chủ cho Nhị sư .

Nghê Truyền Vân trêu chọc: “Không dùng đến ?”

Tô Chước: “... Không .”

Không dùng đến, thật sự cần dùng đến.

Loading...