Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 306: Làm sao mà làm được
Cập nhật lúc: 2025-10-22 12:11:46
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi định chỗ ở, lẽ vì quá lâu nghỉ ngơi, Tô Chước cũng ngủ bao lâu, khi tỉnh thì trời tối hẳn, ánh sáng từ đèn trường minh chiếu từ bên ngoài hành lang.
Trong Giới Vực thành mặt trăng, nếu tu sĩ, nhân tộc ở trong đêm tối sẽ thấy năm ngón tay.
Tô Chước men theo mùi thơm của thức ăn ngoài, nhanh đến bên đống lửa trại.
Nàng hòa nhập đám đang ăn thịt nướng một cách tự nhiên.
Sân khách của phủ thành chủ tràn ngập mùi thịt nướng.
Thấy nàng ăn uống thoải mái, Lạc Tùy Thủy nhanh chóng chịu thua: "Ta ăn nổi nữa, mấy xiên cho ngươi."
Tô Chước gật đầu, hiệu thành vấn đề.
Một bên, Quan Quảng Lục đang nướng thịt hề bất mãn, thời gian vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò để Tô Chước, càng quan sát càng cảm thấy... bất ngờ.
Bất ngờ quá nhiều, thành tê liệt.
"Nàng ăn nhiều thật." Dư Kinh lẩm bẩm : “Con thể ăn nhiều như ?"
"Có thể, nhưng cần thiết." Biên Xương .
" vẻ nàng ăn vui vẻ." Dư Kinh nghi hoặc c.ắ.n một miếng thịt nướng, thật sự thể ăn nhiều như mà ngán ?
Tô Chước tiếp tục thong thả ăn thịt nướng, tiểu Tỳ Hưu dạo xung quanh nàng một lúc, cuối cùng cũng cho ăn.
Khi ăn đến xiên thịt áp chót, Tô Chước đưa xiên cuối cùng đến bên miệng tiểu Tỳ Hưu, Tỳ Hưu ăn đến miệng đầy dầu mỡ, vui vẻ vẫy đuôi.
lúc , thần thức của nàng khẽ động, về phía cổng viện.
Trong đêm tối mịt mù, một nam nhân mặc trường sam xuất hiện ở cổng viện, ung dung : "Tinh thần chư vị phấn chấn, hẳn là nghỉ ngơi xong xuôi."
Một con yêu thú chim ưng khổng lồ phủ thành chủ, cánh chim sải gần như thể che phủ con đường rộng lớn cửa.
Nguyên nhân hình thể do phẩm giai, nhưng phần lớn là do huyết mạch trời sinh.
Tô Chước nghĩ đến con ưng mà khế ước đó, mang nó theo là ý thử vận may, nếu gặp cơ duyên thích hợp, lợi ích mà nó nhận sẽ nhỏ hơn so với việc ở bên cạnh Thú Thần Bia.
Trong Giới Vực thành ít Truyền Tống trận, mượn yêu thú phi hành là phương thức di chuyển tương đối nhanh chóng.
yêu thú bay trời dễ gặp Ma thú và tấn công từ nhiều hướng, bình thường dám mạo hiểm. Chỉ yêu thú cao giai mới thể khả năng ứng phó, điều động yêu thú thất phẩm đến đón là một đãi ngộ hiếm thấy.
Tô Chước tấm lưng rộng lớn của cự ưng, mỗi một chiếc lông vũ đều rộng và cứng như tấm sắt, phía một , tất cả đều trông còn trẻ tuổi.
Không ít ánh mắt xa lạ quét qua Tô Chước, nàng cũng hề để ý.
Bóng dáng nam nhân lơ lửng trung, trầm giọng :
"Ngày mai Linh Mạch Tháp mở , các ngươi phù ấn của Phú ma chiến, tư cách đến đó, phụng mệnh đưa các ngươi đến Linh Mạch Tháp, các ngươi ý kiến gì ?"
Ở đây đương nhiên ai đồng ý, đều lắc đầu.
"Ngươi là của quân doanh?" Một thiếu niên ở vị trí phía lên tiếng hỏi, lời tùy ý, nhiều cung kính.
Nam nhân trả lời, đầu về phía bầu trời đêm trống trải, yêu thú dang cánh bay lên, bóng dáng của dừng ở phía xa, chậm rãi đáp xuống.
Thu Vũ Miên Miên
Ưng cất cánh, nhanh bay lên cao, xuyên qua những tầng mây ẩm ướt.
Gió lớn thổi qua, Tô Chước vững một chiếc lông vũ, tâm trạng rối bời, tốc độ thật sự bình thường thể thích ứng , gió còn lớn hơn cả ngự kiếm.
Những ánh mắt ban đầu chút chú ý đến Tô Chước cũng biến mất, một lòng một chống sức gió cuồng bạo, để tránh ngã xuống một cách chật vật.
Trong gió lớn xuất hiện vài tiếng oán trách: "Có pháp khí tránh gió mà dùng, rõ ràng là cố ý chỉnh chúng ."
"Thôi , cẩn thận chọc giận vị tiền bối ."
"Nếu chịu thêm vài câu thì , hỏi cái gì cũng hé răng, chúng bán cũng ."
"..."
Qua một lúc, Tô Chước quen với tốc độ bay của cự ưng, xuống tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-306-lam-sao-ma-lam-duoc.html.]
Hấp thu linh lực.
Lạc Tùy Thủy liếc nàng một cái, cũng xuống.
Độ cao mà cự ưng bay lẽ lên đến mấy ngàn mét, với thị lực của tu sĩ, nếu cố ý vận chuyển công pháp liên quan, chỉ bằng mắt thường thì thể thấu sự vật bên tầng mây mù.
những đám mây cũng khiến linh lực cao trở nên nồng đậm hơn nhiều.
Nhờ lượng linh lực bổ sung , Tô Chước phóng thần thức xuyên thấu mây mù, khuếch tán xung quanh, khi nàng ý định dò xét xuống phía , chỉ thấy địa hình thành trì một sức mạnh vô hình bao phủ, căn bản thể rõ.
Chỉ thể xác định đại khái là đang bay về hướng nội thành.
Không chỉ những đồng hành cảm thấy quy trình đón quá sơ sài, Tô Chước cũng đang đề phòng bất trắc xảy .
Ví dụ như kẻ địch đột nhiên xuất hiện tập kích, yêu thú chở đột ngột biến mất chẳng hạn, chuyện rơi từ cao xuống nàng cũng từng gặp…
Kết quả là gì xảy cả.
Tô Chước tu luyện yên đến tận khi thành.
Thái độ của những xung quanh từ “Thế mà cũng tu luyện ? Xem nàng khi nào sẽ xui xẻo”, biến thành “Thật sự nàng thể tu luyện lâu như ! Chúng đây là vì cái gì chứ”.
Cho đến khi đàn ông phụ trách tiếp đón xuất hiện trở , cự ưng hạ cánh, con thương ưng dự phòng của Tô Chước cũng cần dùng đến.
Nam nhân thản nhiên khi Tô Chước chậm rì rì lên, ánh mắt chút phức tạp.
Không chỉ Tô Chước bất ngờ, cũng bất ngờ, nhận chỉ thị tạo sự cố.
Để những trẻ tuổi thuận lợi đến nội thành như , tiền lệ đón kiểu , cũng gặp mấy .
Trên đường , tuy xuất hiện, nhưng phản ứng của những trẻ tuổi , quan sát rõ ràng.
Vì , trong lòng cũng chút suy đoán.
Lúc đến thì gì nguy hiểm, nhưng khi bình an đến đích thì chắc.
Dù thì ai cũng , đối mặt với nguy cơ cũng là cơ hội để bồi dưỡng tình bằng hữu, những trẻ tuổi thể lấy phù ấn Phú ma chiến đều là đối tượng dễ đối phó, là hám lợi, nhưng tính tình tuyệt đối còn tàn nhẫn hơn cả cá lớn nuốt cá bé.
Tô Chước nhảy xuống lưng chim ưng, ngẩng đầu quan sát đại điện mặt.
Đây là một kiến trúc mà nàng từng thấy, bản đồ Giới Vực thành.
Đại điện cổ kính hùng vĩ, nhưng vẫn kế thừa phong cách giản dị thường thấy của Giới Vực thành, những phiến đá quý giá và kiên cố chạm trổ hoa văn.
Đứng đại điện đồ sộ, cự ưng trở nên nhỏ bé, bóng rải rác quảng trường điện giống như hạt bụi.
Lúc , cửa điện đóng chặt, các chủng tộc khác dừng quảng trường, cùng tộc tự động tụ tập , phân chia thành các nhóm riêng biệt.
Số lượng nhân tộc sân nhiều nhất chỉ chiếm hai phần mười tổng , so với khí thế của thú tộc tụ tập thì tự nhiên yếu hơn, hai bên thỉnh thoảng chạm mắt , cũng thể coi là hòa thuận.
“Lạc Tùy Thủy, lâu gặp.”
Trong đám , một thiếu niên mặc cẩm y bước .
Lạc Tùy Thủy gật đầu, thần sắc vài phần lạnh nhạt, vẻ mặt hợp với nàng , vài phần tương tự với khí chất lạnh lẽo của thanh kiếm nàng đeo.
Thiếu niên lượt chào hỏi, cuối cùng về phía Tô Chước, : “Nghe danh lâu, Tô Chước.”
“Ngưỡng mộ lâu.” Tô Chước khẽ gật đầu, thật là ai.
“Đi thôi.” Lạc Tùy Thủy .
Lời dứt, thiếu niên giơ tay lên, một động tác ngăn cản mang tính tượng trưng: “Sao vội vàng như , chỉ thỉnh giáo một chút, kẻ g.i.ế.c Ngụy Am rốt cuộc là ai.”
“Tô Chước, ngươi thế nào?” Thiếu niên chằm chằm Tô Chước, trong mắt chút hiếu kỳ nào, chỉ ẩn chứa vẻ thèm thuồng.
Nàng thể g.i.ế.c Ngụy Am, điều khiến đỏ mắt hơn là nàng g.i.ế.c nhiều Ma tộc như .
Người như cùng Lạc Tùy Thủy, cho các thành của Ma tộc long trời lở đất, trong tay rốt cuộc bao nhiêu phù ấn?