Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 317: Dù thế nào vẫn vậy

Cập nhật lúc: 2025-11-04 11:34:24
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không rõ từ lúc nào, vài tên Ma tộc cùng hướng với nàng, tuy cố ý, nhưng vị trí rải rác của bọn chúng khiến liên tưởng đến bầy sói đang săn mồi.

Trong đó, một tên khiến Tô Chước thấy quen mắt. Đặc biệt là cảm giác thiêu đốt do Thiên Ma huyết chảy trong lòng bàn tay khiến nàng nhớ rõ.

Nàng nửa nửa về phía Thiên Ma . Thiếu niên hiểu cảm nhận ý khiêu khích, như thể câu “kẻ bại trận tay ” sắp sửa thốt khỏi miệng nàng.

Bầu khí trong điện chợt đổi một cách vô hình, ít ma tộc cảm nhận , đều về phía vị Thiên Ma trẻ tuổi .

Chỉ thấy trong đôi mắt vốn luôn ngạo nghễ của lúc tràn đầy âm trầm và sát khí.

Không ít tu tiên giả cũng chú ý thấy Tô Chước từ hướng tụ tập của Ma tộc, nhưng ngờ nàng dám dừng mở miệng, giống như đang khiêu khích.

“Pháp Thế tử điện hạ.” Sau lưng Thiên Ma, một tên Địa Ma dáng trung bình liếc Tô Chước, sang với , giọng điệu vài phần khuyên nhủ.

“Không .” Thiếu niên rõ đang trả lời Tô Chước đáp thuộc hạ, đầu liếc Địa Ma, : “Ta chỉ để các ngươi nhận rõ.”

Lời dứt, vô Ma tộc với hình dạng khác đồng loạt về phía Tô Chước, ánh mắt lạnh lẽo hung dữ, áp lực đè nặng một cách kỳ dị.

Tô Chước nghĩ thầm gặp ma thật .

Cũng may nàng từng thấy quỷ thuyền, còn quỷ dị hơn cả cảnh .

Nên chuyện vẫn chỉ là trò con nít.

Tô Chước chỉ thấy buồn , điều chỉnh tâm trạng nhanh.

Những gần nàng thì vô thức lùi xa vài bước, sợ vạ lây.

Chưa đ.á.n.h mà kéo nhiều thù hận như , cô nương Nhân tộc đúng là đặc biệt.

“Không đ.á.n.h nên tính gọi hả?” Giọng nhẹ nhàng vang lên, Lạc Tùy Thủy từ khi nào bước đến bên cạnh Tô Chước, mỉm Thiên Ma : “Lần ngươi gọi trưởng bối đến cứu .”

Thiên Ma đ.â.m trúng chỗ đau, ma tâm vốn khỏi hẳn như đ.â.m nhói, ánh mắt trừng to về phía Tô Chước.

Tô Chước vốn định quan sát thêm chút nữa, nhưng thấy ma uy trong mắt sắp bộc phát kiềm , nên nàng đành động thủ để vi phạm quy định.

Nàng với Lạc Tùy Thủy: “Thôi, kệ .”

Nghe câu đó, tất cả Ma tộc đều im lặng.

Không nàng đang đe dọa ?

Không sợ thì thôi , nhưng cách chuyện giống như thế tử nhà họ dính chặt lấy nàng , gọi thì đến, đuổi thì .

Trong Giới Vực thành.

Giữa đại điện cổ xưa, một mặt thủy kính lơ lửng, phản chiếu rõ cảnh tượng trong Phú Ma điện.

Trong điện là đủ loại sinh linh dừng bước, lượng Nhân tộc tham dự ít, đa phần là những trẻ tuổi, vẻ ngoài trông vẻ tùy ý, thực chất khí thế lạnh lẽo vô cùng.

Những tư cách tiến nơi đều từng lập công danh tầm thường Đồ Ma bảng, một từng tham gia Phú Ma chiến, tham gia cũng đủ tư chất, mà là sinh gặp thời.

Phú Ma chiến mười năm mới mở một , cơ hội vốn đổi vì bất kỳ ai.

Một tu tiên giả chằm chằm thủy kính một lúc, nghiêng đầu truyền âm cho bên cạnh: “Tần , sư kiêu căng thật đấy.”

“Kiêu căng?” Tần Dĩ Luật như hiểu ý.

Thanh niên nọ : “Lần đầu tiên thấy đứa nhóc tầm tuổi đó dám chủ động khiêu khích Ma tộc, khác thì lo tránh còn kịp.”

Tần Dĩ Luật nhớ trình độ gây chuyện của sư , im lặng một lúc, tìm lý do: “Tại họ ồn quá.”

“Ồn chỗ nào?” Thiếu niên ngơ ngác.

Nếu Ma tộc tiếng thì vốn dĩ chẳng hiểu gì mà đúng ?

Hơn nữa Ma tộc ý gì, chỉ là đang thôi.

Tần Dĩ Luật thản nhiên đáp: “Ác niệm.”

Hắn giải thích với khí chất thâm sâu và kiên định, ai đây chỉ là cái cớ tùy tiện.

“Là kiến thức của hồn tu , hiểu.” Thiếu niên á khẩu, rơi trầm ngâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-317-du-the-nao-van-vay.html.]

Ma tộc chỉ cần động niệm cũng chê là ồn ào.

Có vẻ như mâu thuẫn giữa thế hệ sắp leo thang .

Thanh niên tiếp tục dõi mắt về phía thủy kính, chú ý rằng chỗ trống bên Tần Dĩ Luật từ lúc nào xuống.

Người đó hiện diện mờ nhạt như thể cố ý gây chú ý.

Khuôn mặt thanh tú tái nhợt, về phía Tần Dĩ Luật, trong ánh mắt Tần Dĩ Luật khi đáp cũng vài phần kinh ngạc: “Ngũ sư ?”

Tần Dĩ Luật ngờ sẽ đến. Mông Nghiệp nhận sự bất ngờ của sư thì giải thích: “Ta tỉnh , Nhị sư bảo đến tìm .”

Hiển nhiên là tiếng ồn đ.á.n.h thức.

“Trên là Tiểu Cửu?” Mông Nghiệp liếc thủy kính, trong mắt lộ vẻ khó tin.

Tần Dĩ Luật gật đầu: “Ừ, đó ?”

“Nhị sư gì cả.” Mông Nghiệp nhớ dáng vẻ thần thần bí bí của Nhị sư lúc rời , cứ “Giới Vực thành chuyện lớn”, nhức đầu ấn huyệt thái dương, lẩm bầm: “Tiểu sư mang đủ đan d.ư.ợ.c ? Nhị sư đến nỗi keo kiệt với chứ? Cả ngày bên tai nào là rời khỏi Đệ Cửu Vực thì sẽ nghèo rớt mồng tơi...”

Đệ Cửu Vực chỗ dựa là Vô Minh Thần Tông, sở hữu tài nguyên khổng lồ, nhưng cách sử dụng tài nguyên thế nào vẫn xem . Mông Nghiệp từ sớm Nhị sư dạy dỗ, cách tận dụng thứ, khiến một nhánh phụ là Đan Tông phát triển lớn mạnh, ít thế lực trong các giới.

Đích xử lý nhiều năm, khi rơi tâm ma hôn mê, đám sự vụ đó quả rối loạn ít nhiều, nhưng cũng đến mức gây chuyện lớn.

Có điều Nhị sư đúng là keo kiệt, quản lý tài vụ còn tính toán chi ly, lúc rộng rãi là thế, gì khi cảm thấy nghèo.

Tần Dĩ Luật chẳng hề hiểu nỗi lo của Mông Nghiệp: “Mang . Hắn gạt đấy.”

Mông Nghiệp: “...”

Hắn đổi đề tài: “Lão Tam ?”

Tần Dĩ Luật đáp: “Ở chỗ sư thúc.”

“Giang sư thúc?” Mông Nghiệp ngạc nhiên: “Sư thúc chịu dạy ? Trước lão Tam mò ngục xin chỉ dạy còn suýt đ.á.n.h bay ngoài…”

Bị nhốt đủ phiền, gặp lão Tam “gợi đòn” đ.á.n.h cũng là bình thường, Tần Dĩ Luật hiểu , đoán rằng Mông Nghiệp cũng đến nỗi hiểu nên gì thêm.

Mông Nghiệp rõ tính tình Đại sư , cũng để tâm giải thích nhiều, tiếp tục truyền âm hỏi: “Giang sư thúc thể tin đến mức nào?”

Tần Dĩ Luật suy nghĩ chốc lát: “Khó .”

“Trong Phú Ma cảnh ít chí bảo, mà mỗi Phú Ma điện đóng đều là m.á.u chảy thành sông. Theo thói quen của Tiểu Cửu... chắc là lấy ít .” Mông Nghiệp : “Nếu sư phụ đến, tin Giang sư thúc thể đưa Tiểu Cửu trở về ?”

Tần Dĩ Luật lắc đầu: “Không .”

Thu Vũ Miên Miên

Giang Thanh từng giam trong cấm vực ba trăm năm, chẳng để hưởng phúc. Trận pháp thì vẫn giỏi, nhưng tu vi chắc chắn suy giảm.

Điều cả hai bọn họ đều rõ.

Mông Nghiệp vốn là suy nghĩ nhiều, vẻ mặt bình thản mà cũng sắp nhịn nổi, hận thể moi hết bài tủ của , tiếc là... đ.á.n.h .

Có thể vì ánh mắt của Mông Nghiệp quá chăm chú, Tần Dĩ Luật đành bổ sung: “Dù thế nào, đ.á.n.h mở đường .”

Mông Nghiệp: “…”

Đánh? Huynh dễ thế… chứ đ.á.n.h kiểu gì?

“Không tính Linh giới và Ma giới khác, chỉ riêng Thượng giới, ba thánh địa hai nơi cử đến, Tiên triều cũng cử trưởng lão đến giám sát trận chiến. Chúng nếu liên lạc Thượng giới, khi còn ép một chút, chắc động thủ.” Mông Nghiệp trầm ngâm.

Tần Dĩ Luật cân nhắc giây lát : “Động thủ cho nhanh.”

“Vậy thì đ.á.n.h .” Mông Nghiệp cạn lời, một lúc : “Hay để về gọi thêm ?”

Trước khi đến đây nghĩ cái “chuyện lớn” mà Nhị sư là chuyện tiểu sư đ.á.n.h trong Phú Ma cảnh!

Chuyện cái gì chứ? Rõ ràng là gọi đến đây gánh lo cho mấy sư thiếu trách nhiệm!

Quá là... vô lý.

 

Loading...