Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 362: Tự sáng tạo kiếm pháp
Cập nhật lúc: 2025-11-24 10:37:55
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghê Truyền Vân cảnh tượng , thoải mái gật đầu.
Xem sư phụ chỉ dạy sư nhẹ nhàng, thậm chí còn báo cho sư là Đại Hoàn đan, thì cần lo lắng gì nữa .
Nếu là sư đối mặt với tình huống , khôi tay đ.á.n.h cho bọn họ chạy tán loạn khắp nơi , đ.á.n.h xong mới nhét đan dược, sư phụ bao giờ nhiều lời.
Trong điện, dũng khí của Tô Chước quả thật đáng khen, chủ động xuất kiếm với khôi .
Luyện kiếm đối thủ và đối thủ, cảm nhận quả thực khác .
Khôi dùng tu vi cao siêu để nghiền ép Tô Chước, mà thong dong ứng phó bằng những thức cơ bản, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đ.ấ.m c.h.ế.t voi.
Tô Chước ý định quyết chiến sinh t.ử với rối gỗ, hai bên nhanh chóng dừng tay cùng lúc, tìm ngọc giản ghi chép bộ.
Lần đầu tiên Lạc Thương Sơn thấy đồ lúc yêu cầu sáng tạo kiếm pháp mà vẫn nhẹ nhàng như , tò mò xem nàng cái gì.
Tô Chước xong một quyển ngọc giản, Nghê Truyền Vân bèn tiếp lấy, dùng thần thức quét qua, theo thứ tự.
"Kiếm pháp Huyền giai thượng phẩm."
Tô Chước xong một quyển.
"Kiếm pháp Huyền giai thượng phẩm."
Tô Chước xong một quyển nữa.
"Huyền giai trung phẩm."
Tô Chước một nữa...
"Huyền giai thượng phẩm."
...
"..."
"Sư đem những kiếm pháp đưa đến Tàng Kinh Các ?" Thấy nàng ngừng, Nghê Truyền Vân : "Có thể đổi lấy cống hiến, đối với Kiếm Tu cũng giá trị tham khảo."
"Được." Tô Chước gật đầu, thần thức tiếp tục ngọc giản những kiếm pháp sáng tạo cùng với những chú thích cho tâm pháp.
Đây là biện pháp vẹn cả đôi đường, giữ cũng lãng phí.
Nghê Truyền Vân chút tê dại, tuổi còn nhỏ mà tự sáng tạo kiếm pháp dễ như uống nước , chuyện bình thường ?
Không bình thường, nhưng xảy sư dường như bình thường gì lạ.
Trong tình huống bình thường, tu sĩ trẻ tuổi tự sáng tạo công pháp đều dựa linh cảm, cực kỳ hiếm khi sáng tạo tuyệt tác, phần lớn thời gian là đang lãng phí ngọc giản, từng thấy ai trình độ cân bằng như .
Lạc Thương Sơn một hồi, vốn hài lòng, đó phát hiện điều đúng: "Sáng tạo cái gì mà bản con dùng ."
Tiểu đồ thực đang cho lệ, chỉ là vì khả năng sáng tạo quá mạnh mẽ nên qua loa, lấy lệ thôi.
"Vâng ạ." Tô Chước ngoan ngoãn dừng thần thức.
Nàng chỉ lo sư phụ cảm thấy nàng kéo dài thời gian nên để rối gỗ xuống tay tàn nhẫn đ.á.n.h nàng, cho nên tiên nộp một phần bài tập, đó mới nâng cao chất lượng .
Bởi vì dù sư phụ tàn nhẫn đến cũng sẽ đ.á.n.h một đồ đang nộp bài tập.
Vừa nãy nàng đồng thời ý tưởng, cũng đang suy nghĩ đến việc .
Nghê Truyền Vân giúp Tô Chước thu ngọc giản, dứt khoát chuyển luôn điểm cống hiến cho nàng, nàng khỏi tốn công chạy một chuyến đến Tàng Kinh Các.
Những kiếm pháp , bản nàng cần xem nữa, chỉ là nhiều tiểu t.ử cảnh giới thấp xem sẽ sự lĩnh hội.
Lúc Nghê Truyền Vân cũng tiểu sư đang qua loa cho lệ, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ sư tuổi còn nhỏ thể Địa giai... , kiếm pháp Thiên giai?
Thực kiếm pháp Địa giai là thể đáp ứng yêu cầu của sư phụ.
dựa những gì sư luôn thể hiện, Nghê Truyền Vân cảm thấy thể mạnh dạn suy đoán hơn một chút.
Nhận điểm cống hiến, Tô Chước loại xúc động phân tâm tiếp, dù thì cũng gì , nhưng ánh mắt của sư phụ nên nhịn .
Tô Chước tiếp tục giao đấu cùng khôi , qua lâu, thu liễm kiếm đạo của đ.â.m một kiếm.
Một kiếm của nàng hề lộ uy áp linh lực, nhưng khiến hình con rối khựng , một thoáng trì trệ.
Tô Chước thu kiếm, giới thiệu: "Kiếm gọi là Vô Vi kiếm."
Một kiếm vô cùng đơn giản, nhưng cần vận dụng một kỹ xảo, dẫn kiếm đạo nguyên bản, càng cần một sự hiểu nhất định về Vạn Giới Khí Vận, từng qua hình dáng ban đầu của đại đạo... trong đó nhiều chi tiết phức tạp khó thành lời, nhưng khi biểu hiện vô cùng đơn giản.
Lạc Thương Sơn khẽ gật đầu, từ đó một tầng ý nghĩa sâu xa hơn.
Người khác khó thể học Kiếm Y , đây Tô Chước thiếu kinh nghiệm cũng thể thi triển khéo léo như , trong đó tinh diệu đáng khen là điều đáng chú ý, quan trọng nhất là thích hợp với bản Tô Chước.
Có thể phát huy uy lực lớn nhất, là tiềm lực vô hạn trong tay nàng, những kiếm pháp khác thể thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-362-tu-sang-tao-kiem-phap.html.]
Nghê Truyền Vân xoa xoa thái dương, liếc ánh mắt của sư phụ, cẩn thận quan sát xem ông chút bất ngờ nào .
Sư phụ hề bất ngờ chút nào ? Chẳng lẽ vẫn còn non nớt?
Thảo nào sư phụ mở miệng bảo tiểu sư tự sáng tạo kiếm pháp.
Nếu là thời điểm thích hợp, Nghê Truyền Vân đem chuyện tuyên truyền cho sư , sư , nhưng dù cũng là Nhị sư , thể quá lên.
“Đây là kiếm pháp vô phẩm giai.” Nghê Truyền Vân nhỏ giọng , trong lòng than thở khó tin.
Vô phẩm giai nghĩa là kiếm pháp phẩm giai thấp, loại kiếm pháp khi ở trong tay của chính kiếm chủ mới uy lực cực kỳ kinh khủng.
Lạc Thương Sơn gật đầu, mặt biểu cảm, thâm sâu khó lường.
Hắn quyết định sẽ biểu hiện gì nữa, kẻo tiểu đồ vu oan hài lòng.
Bỏ qua thời gian, kinh nghiệm, tu vi và tuổi tác mà , tiểu đồ sáng tạo kiếm pháp vô phẩm giai là chuyện bình thường.
Bỏ qua sự thật mà , tất cả đều bình thường.
“Còn một kiếm nữa.” Tô Chước : "Con rõ uy lực lắm.”
Lạc Thương Sơn bình thản : “Thử .”
Nghê Truyền Vân quá căng thẳng, hiện trường một vị Lâm Hư cảnh ở đây, Tô Chước một kiếm thế nào cũng gây nguy hại gì .
Để tránh hỏng rối gỗ, Tô Chước vung về một kiếm, kiếm phong lướt qua khiến khí xáo trộn, uy áp vô hình lan tỏa, vô vật trang trí trong điện vỡ vụn.
Lạc Thương Sơn cố ý hạn chế uy lực của kiếm , Nghê Truyền Vân cũng tất nhiên , hai cứ kiếm quang lóe lên, chẻ đôi đại điện.
Tô Chước phát giác kiếm thể sẽ phá hoại ngọn núi bên cạnh, nên đoạn cuối thu thế , kiếm quang vẽ một đường cong trắng núi, thẳng tắp lên trời, mãi tan, giống như từ trung sinh một dải ngân hà.
Cuối cùng Tô Chước cũng nhận cách giữa cảnh giới của và rãnh trời ngày xưa.
Đến khi nàng thả lỏng bản thi triển kiếm , lập tức một loại cảm giác rõ ràng từng .
Đất trời ầm ầm vang dội, kinh động chim bay về tổ.
Qua một lát, chỗ đại điện sụp đổ ló một khuôn mặt kiếm thị.
Ồ? Mọi đều ở đây ! Vậy thì chuyện của .
Kiếm thị hành lễ tượng trưng một cái, xem xong tình hình thì .
“Lại sửa đại điện .”
“Năm nay đại điện vực chủ liên tục gặp kiếp nạn ?”
“Lần là tiểu t.ử Giang Thanh , là…”
“Ơ, nào Vực chủ và Cửu thiếu chủ cũng mặt ?”
“…”
Tô Chước cũng từ kiếm đạo hồn về phía sư phụ: “Sư phụ…”
Người cứ mà cản ?
Lạc Thương Sơn đang trầm tư, khiến khác dám quấy rầy.
Tô Chước liếc Nhị sư .
“Đây là kiếm gì?” Nghê Truyền Vân hồn, tò mò hỏi.
Tô Chước: “Kiếm gọi là Vô Pháp kiếm.”
Vì bất kỳ quy tắc nào, Tô Chước điều chỉnh tùy ý vung lên là , khuyết điểm là thể dạy cho khác.
Biểu diễn kiếm dễ trình độ như Vô Vi kiếm, giấu dốt thì khó thể hiện uy lực, nên Tô Chước khống chế lực tay.
Sáng tạo Vô Vi kiếm và Vô Pháp kiếm , Tô Chước cách nào , bởi vì thiếu mất phần thể diễn tả bằng lời thì còn tinh túy nữa, cũng vô dụng.
Thu Vũ Miên Miên
Nghê Truyền Vân liếc đại điện một cái, tự động ghi nhớ kiếm thành Vô Pháp Vô Thiên kiếm, đổi ngoài dám chẻ đôi Vực chủ đại điện, chắc sớm nhập luân hồi .
Kết quả của Giang sư thúc còn hơn ngoài một chút, chỉ là sư phụ dạy dỗ một trận.
Tô Chước xem như là thứ hai phá hoại đại điện Đệ Cửu Vực, nhưng phạt khiển trách gì.
Thật sự là Vô Pháp Vô Thiên!
Nửa ngày , Lạc Thương Sơn vỗ tay, lộ nụ hài lòng khiến thể hiểu lầm, ngắn gọn: “Không tệ, kết khóa. Về nghỉ ngơi .”
Đồ quả nhiên cần dạy nhiều.
Chỉ là khiến chút hoài nghi nhân sinh, Lạc Thương Sơn còn hoài nghi đang rơi ảo cảnh , thậm chí còn mất thời gian xác nhận.
Kết quả là thật, thì gì nữa .