Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 382: Thần thông phân thân

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:15:38
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chước nhanh, một lúc mới đến nơi đến.

Khu vực là bản đạo tắc, nhiều phiên bản khác của cùng một đạo tắc, còn những bản đạo tắc bằng chữ của dị tộc, Tô Chước âm thầm thở dài.

Rất nhiều đạo tắc thực chất chỉ là nhánh của cùng một bản nguyên đạo tắc, một chỉ đổi tên gọi và cách diễn đạt, nhưng bên trong là những lý thuyết giống , cần thiết học , chỉ cần nghiên cứu sâu thì sẽ hiểu tất cả.

Nhiều đạo tắc như , Tô Chước thấy bất kỳ bản nào liên quan đến Nhân Quả đạo tắc.

Lúc , Tô Chước ngang qua một giá sách, bước chân khẽ dừng .

Nàng lấy một quyển Không Gian đạo tắc ở hàng thứ ba bên trái giá sách xem, phát hiện giống hệt quyển xem đó.

lúc , tầm của nàng chợt chú ý tới điều gì đó, ánh mắt trở nên sắc bén.

Ở phía bên giá sách một , ở góc khuất của tầm , đó nàng để ý.

Đó là một bé gái, dáng vẻ chắc chỉ mới hơn mười tuổi, đang ở góc sách, lúc đầu nàng.

Cách giá sách, hai chạm mắt , Tô Chước ngẩn .

Tu Chân giới nhiều mỹ nhân, Tô Chước từng gặp, nhưng đây là đầu tiên nàng thấy một vẻ hề chút tấn công nào.

Khuôn mặt non nớt của bé gái đến mức thuần khiết, đôi mắt trong veo như nước, khiến ngẩn ngơ, thể nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào.

Tô Chước thật khó tưởng tượng khi bé gái lớn lên sẽ đến mức nào, lẽ rằng “trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa” cũng là khiêm tốn.

"Tỷ tỷ, tỷ đang tìm gì ?" Nàng lên tiếng hỏi.

Tô Chước một mạch tới đây, trong Tàng Kinh Các rộng lớn gặp ai khác, chỉ gặp đúng một nàng , theo lý mà thì đây là một cảnh tượng kỳ lạ, nhưng đối phương cất tiếng là giọng mềm mại nhẹ nhàng, khiến bầu khí trở nên bình thường hơn một chút.

"Nhân Quả đạo tắc." Tô Chước khẽ đáp.

Bé gái suy nghĩ một chút: "Ngoại các ."

Nói xong, nàng chằm chằm Tô Chước, dường như chút tò mò.

"Vậy sẽ xem qua một chút, phiền ." Tô Chước còn nhớ lời dặn của Tấn Thế Thanh, cố gắng ít chuyện thôi.

"Không , tỷ cứ xem ở đây ."

Bé gái đặt cuốn sách tay về chỗ cũ, dậy rời .

Nàng hai bước, ảnh biến mất, rõ ràng là thành thạo với trận pháp ở đây.

Tô Chước hồi phục tinh thần, hy vọng sự việc sẽ gây rắc rối cho Tấn Thế Thanh.

Không thể sử dùng thần thức, nhưng Tô Chước vẫn quét mắt các kệ sách với tốc độ khá nhanh, với thị lực của Khuynh Hải cảnh thì sách cũng quá khó khăn.

Tuy nhiên, nếu cứ như mà xem trong sáu canh giờ thì sẽ mệt, chỉ thể xem ba canh giờ là đủ.

Tô Chước dạo một vòng, ánh mắt dừng ở vị trí nàng trả sách, gáy sách cao hơn một chút, nàng bèn lấy .

Người thể nội các Tàng Kinh Các, sẽ xem sách gì ở ngoại các?

Tô Chước chút tò mò.

“Thần thông phân ”.

Tên sách rõ ràng, một cái là hiểu ngay.

Cách một giá sách, rời khỏi khu vực đạo tắc, nhưng độ quý giá của sách vẫn hề giảm, dám lấy thần thông đặt tên, chắc chắn bên trong điều gì thú vị.

“… Trước đây xem qua nhiều thuật phân , đều những điểm cân nhắc kỹ lưỡng…” Tô Chước mở trang đầu, lướt qua lời tựa, đang định lật sang trang , ánh mắt dừng , đột nhiên cảm thấy cần thiết xem tiếp nữa.

“… Thuật tu luyện đến đại thành, thể chia thể thành nhiều mảnh, mà tổn hại đến sinh cơ.”

Thảo nào ở ngoại các.

Vì để phân ai cắt thành nhiều mảnh chứ?

Tô Chước lật xem hai trang, xác định vị tiền bối phát minh thần thông chỉ tập trung việc cắt xẻ bản c.h.ế.t, ý nghiên cứu đến việc phân chỉnh.

Tô Chước tràn đầy bội phục, đặt cuốn sách về chỗ cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-382-than-thong-phan-than.html.]

Ngoại viện lưu giữ nhiều loại thuật pháp, dĩ nhiên thể nào là những tác phẩm đáng tin cậy của các bậc tiền bối.

Tô Chước dựa cảm giác tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng tìm một quyển sách đàng hoàng.

Hiện tại trong tay nàng là một quyển về thần thông phân chỉnh, phẩm giai, dường như diễn hóa từ tiên pháp.

Khi tu luyện đến đại thành, hiệu quả , sức mạnh của hóa đạt tới chín phần của bản thể, mà vẫn suy yếu bản thể.

Quy trình nhập môn cũng đơn giản, nếu trong thời gian ngắn thể tham ngộ thì cần luyện nữa, cưỡng ép luyện cũng thành công, đây là lời nhắc nhở của sách.

Trong Tàng Kinh Các thể dùng thần thức để dò đường, cũng thể thi triển hoặc luyện tập bất kỳ thuật pháp nào, may mắn là quyển sách mỏng, Tô Chước cẩn thận qua một lượt ghi nhớ.

Thật để cho Kiếm Linh học thuộc lòng cũng , nhưng hiện tại dù để Kiếm Linh học thuộc lòng thì Tô Chước cũng tự lật sách, nàng xem lúc nào thì nhớ lúc đó.

Không giống như ở Học cung, thể để Tiểu Kiếm tự ngoài lật sách và học thuộc lòng.

Mặc dù bé gái gặp ở ngoại các Nhân Quả đạo tắc, nhưng dù Tô Chước vẫn cứ dạo quanh, vẫn chăm chú tìm kiếm.

Ba canh giờ trôi qua, tìm Nhân Quả đạo tắc, nhưng nàng vẫn thu hoạch ít.

Khi thời gian đến, Tô Chước trở cửa Tàng Kinh Các, thấy Tấn Thế Thanh vội vã tới, mặc cẩm bào hoa phục, đều là mùi hương xông trong các buổi khánh điển.

"Đi bên ."

Tấn Thế Thanh nhận lấy ngọc bội tín vật Tô Chước đưa cho, chỉ đường.

Hắn bước nghênh ngang, khác với vẻ chột lén lút như lúc đến, thấp giọng hỏi: "Ngươi chuyện với vị ?"

Thì phát hiện.

Tô Chước: "Ta chuyện với khác, nhưng nàng chủ động chuyện, thể ngơ ."

Tấn Thế Thanh: "Nói chuyện cũng , chỉ cần là ngươi quấy rầy nàng ."

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước gật đầu, Tấn Thế Thanh hỏi: "Nếu hai ở chung vẻ hợp , nhà nàng nàng tiếp xúc với ngoài, ngươi ở Học cung ít bạn bè, dẫn nàng học ?"

"Hợp ở chung?" Tô Chước liếc một cái: "Chỉ hai câu."

" , nàng ít , cũng sẽ khiến ngươi bận tâm nhiều, yên tĩnh."

Tấn Thế Thanh khuyên nhủ: "Hơn nữa dẫn theo nàng , Nhiếp Chính Vương cũng sẽ quản ngươi Tàng Kinh Các nữa, đến thì đến, chỉ cần chê xa thì ở đây cũng ."

Tô Chước: "Nàng tự nguyện ?"

Tấn Thế Thanh: "Chắc chắn là , nàng thì còn ai thể ép nàng chứ?"

Tô Chước cảm thấy khó hiểu: "Ngươi cho nàng phận gì ?"

"Ngươi phận gì ? Khiến cầu xin như thì còn thể là gì!" Tấn Thế Thanh hạ thấp giọng, tránh né câu hỏi của Tô Chước: "Có nhiều lợi ích đấy, khác tiếp cận nàng còn ."

"Ngươi cầu xin cũng ít nhỉ." Tô Chước .

Tấn Thế Thanh nghẹn họng, : "Ta cũng phận của nàng , nhưng chắc chắn là của Nhiếp Chính Vương, vị lạnh lùng vô tình, nhưng đối với nhà thì cũng khá , Lẫm Nhi hẳn là hậu nhân của thủ hạ bà , cũng coi như là vãn bối của bà ."

"Đương nhiên, nếu ngươi đại thù với Nhiếp Chính Vương, nhất là từ chối thì hơn, ngàn vạn đừng nghĩ đến việc mượn cơ hội g.i.ế.c vị tổ tông ."

Tô Chước hiểu rõ: "Không thù, chỉ là rước phiền phức."

Tấn Thế Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ cần ngươi chọc đến vị đầu, một câu của Lẫm Nhi thể giúp ngươi giải quyết phiền phức."

"Cũng cần thiết." Tô Chước nghĩ nghĩ: "Nếu nàng đến Học cung, nhất cũng nên dịch dung một chút."

Nếu khuôn mặt quá nổi bật, tò mò chắc sẽ ít, nàng che chở nổi.

Tấn Thế Thanh: "Được, Nam Chu chúng đều khiêm tốn."

"À đúng , ngươi phận gì ?" Tô Chước hiếu kỳ chớp mắt: "Không là hoàng đế đấy chứ?"

"Ngươi cũng thật dám , đó là thúc thúc của ." Tấn Thế Thanh giật : "Tên thật của là Chu Huyền Thanh, ngươi phận gì mà đòi đến Tàng Kinh Các?"

"Bởi vì đến thôi, ngoài cái cũng nguyện vọng nào khác." Tô Chước một cách hiển nhiên.

 

Loading...