Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 384: Biết chừng mực

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:16:02
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Qua kệ sách, Tô Chước thấy ánh lửa dịu dàng của ngọn đèn Trường Minh, một nữ t.ử lướt qua giữa lối , tóc mai như mây, váy áo cung trang thướt tha, mỗi cử động đều vô cùng hoa mỹ.

Là Nhiếp Chính Vương!

Nhiếp Chính Vương lười biếng nghiêng mặt về phía , chỉ là liếc mắt một cái, khéo chạm ánh mắt của Tô Chước.

Bậc đại năng như thể nào phát hiện hai các nàng đang gì trong nội các, nên thật trốn cả, chỉ là Lẫm Nhi vẫn vô thức né tránh.

Ánh mắt dò xét của Nhiếp Chính Vương hẳn là thâm ý gì, nhẹ nhàng liếc các nàng một cái bóng dáng biến mất.

Lẫm Nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Chước, rõ ràng chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ thấy Nhiếp Chính Vương hung dữ ?"

"Cũng tính là hung dữ." Tô Chước khó mà , bởi vì sườn mặt của Nhiếp Chính Vương quá , nàng thời gian để sợ hãi.

Hình tượng Nhiếp Chính Vương phù hợp với tưởng tượng của Tô Chước, một loại quý khí của địa vị cao quyền trọng, khó lường thần bí, đeo nửa chiếc mặt nạ bạc che khuất lông mày và mắt, nhưng vẫn rõ ràng là một đại mỹ nhân.

Nói xong, Tô Chước nhận mạch đập của chút khác thường, gần như thể thấy tiếng tim đập, đó là cảm giác nguy cơ do trực giác mang sự chênh lệch tu vi quá lớn.

Tô Chước Lẫm Nhi, chỉ cảm thấy tu vi của tiểu cô nương cũng thấp trông càng hiền lành và vô hại hơn.

Có lẽ vì sự xuất hiện của Nhiếp Chính Vương, Lẫm Nhi tiếp tục tìm công pháp đều kéo Tô Chước theo, nếu thì yên tâm.

Lẫm Nhi kiên nhẫn ở Tàng Kinh Các lâu, Tô Chước cũng , thời gian các nàng dừng ở Tiên triều hoàng đô cứ thế trôi qua trong Tàng Kinh Các.

Có Lẫm Nhi dẫn đường tìm công pháp, hiệu suất của Tô Chước cao hơn nhiều, chỉ trong mấy canh giờ thu hoạch ít.

Rất nhanh, họ lên phi thuyền trở về Học cung, Tô Chước mang theo Lẫm Nhi, quen thuộc đường nước bước.

Thu Vũ Miên Miên

Lẫm Nhi dịch dung , tướng mạo còn nổi bật như , mặc học phục của Học cung, trông giống như một tiểu thư đồng, xinh xắn như một thư sinh.

Chưa bao lâu, Chu Huyền Thanh cũng lên phi thuyền, gần các nàng.

"Không ngươi Hoa thiên tửu địa ?" Tô Chước nhướng mày .

"Bị đuổi ." Chu Huyền Thanh dựa chiếc ghế mềm mại rộng lớn, thở dài một : "Phụ mẫu thuận mắt suốt ngày mắng , chi bằng về Học cung, núi cao hoàng đế xa."

Tô Chước với ánh mắt đồng cảm.

Một lát , Chu Huyền Thanh bắt chuyện với Lẫm Nhi: "Lấy nhiều sách từ Tàng Kinh Các như , cho mượn một quyển xem ."

"Không cho." Lẫm Nhi từ chối.

"Sao mà thiên vị ." Chu Huyền Thanh liếc đạo tắc bản chép tay trong tay Tô Chước, trêu Lẫm Nhi.

Lẫm Nhi: "Tự cũng thể lấy, cho xem."

Chu Huyền Thanh: "Vị sủng mà, xem một mạng nhỏ như nào dám tùy tiện lấy."

Lẫm Nhi: "Bà mới sủng !"

Chu Huyền Thanh: "Bà sủng , còn dám như ?"

Lẫm Nhi đ.á.n.h giá một cái: "Huynh lớn từng còn sợ bà ."

"..."

Chu Huyền Thanh đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bé gái, đành bó tay.

Sợ Nhiếp Chính Vương chẳng là chuyện bình thường ?

Rất bình thường, bởi vì Lẫm Nhi cũng sợ, mặc dù nàng còn nhỏ.

Tô Chước vạch trần Lẫm Nhi, dù tiểu cô nương lấy giúp nàng ít sách, Tô Chước cản cũng cản .

Tô Chước cảm thấy thật đúng là duyên với các bé gái, tiểu công chúa Tuyết Linh tộc cũng gặp mặt thiết với nàng.

Tiên triều liên lạc với Học cung bên , Mộ Thiên Thu cũng chuyện Tô Chước mang một tân sinh trở về.

Lẫm Nhi ở trong Điện Đệ T.ử gần Tô Chước, nhưng cần Mộ Thiên Thu chỉ dạy.

Từ Tiên triều Hoàng thành trở về, đầu Tô Chước nhớ đầy đạo tắc, nhưng tạm thời hiểu đó là thứ gì.

Nghiên cứu của nàng về Nhân Quả đạo tắc, trong thời gian ngắn khó tiến triển, bởi vì ngôn ngữ đạo tắc chỉ văn tự khó hiểu, phương thức kể chuyện cũng tối nghĩa.

Hiểu đạo tắc còn thể nhiều rào cản khó hơn, thể nóng vội nhất thời.

Điều khiến Tô Chước vui mừng là, nàng thể tu luyện môn Thần thông hóa mà nàng nhớ trong Tàng Kinh Các,.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-384-biet-chung-muc.html.]

Nàng thể phân một hóa , thực lực bàn, ít nhất là việc điều kiển quá tốn sức.

phân tạm thời sức chiến đấu.

Ngày nghỉ kết thúc, Hoàn Miểu cũng từ Hạ giới trở về, mang cho Tô Chước một lượng lớn lương thực dự trữ.

“Ta tuyệt đối ăn!” Tiểu Kiếm kiên trì giữ vững sự kiêu hãnh của một Kiếm Linh.

Tằng Tiêu kiếm: “Ngươi ăn thì thể học nướng.”

Khuôn mặt bánh bao của Tiểu Kiếm phồng lên vì tức giận: “Vậy tại ngươi học?”

Tằng Tiêu kiếm: “Ta từng học ? Ngươi thấy thể học ?”

Tô Chước đang nướng xiên thịt yêu thú tươi ngon, dầu mỡ cháy xèo xèo nhỏ xuống, b.ắ.n những tia lửa.

Luyện tập nhiều, tay nghề nướng thịt của Tô Chước ngày càng thuần thục, nhưng còn lâu mới đạt đến mức khiến trầm trồ.

Tài năng nấu nướng của sư môn Đệ Cửu Vực luôn khác biệt, đôi khi Thất sư bất chợt nổi hứng, sẽ những món ăn ngon đến mức khiến vỗ bàn tán thưởng, những sư khác cứ theo khuôn mẫu, những món ăn khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng, còn trình độ của Tô Chước, là thuộc loại dám nổi hứng sáng tạo.

Phát huy theo quy củ thì còn ăn , nhưng tự do phát huy thì chắc.

Tô Chước bao giờ mạo hiểm trong chuyện .

Lạc Tùy Thủy cũng từ nhà trở về, mang theo những đặc sản yêu thú quý hiếm, thể nếm thử cho .

Đến cùng còn mấy quen gặp ở Giới Vực thành.

Họ đến đây chỉ để ăn, mà còn thể trao đổi tâm đắc và thông tin tu luyện.

Dạo gần đây Quan Quảng Lục nhiệm vụ của Học cung, một nhiệm vụ nhỏ kéo theo một loạt nhiệm vụ khác, mất nhiều thời gian mới trở về, khéo bỏ lỡ việc Tô Chước nhập học.

Hắn gặp Tô Chước, nhưng ít chuyện về Tô Chước, khác nghĩ , nhưng cảm thấy gì bất ngờ. 

Tô Chước những chuyện bình thường.

Một Kiếm Tu thể luyện đao như thì còn chuyện gì mà chứ?

“Tô Chước, khi nào thì so chiêu đao pháp với .” Quan Quảng Lục vẫn thấy Tô Chước dùng đao bao giờ, sớm nhịn , thắng nhưng vẫn thách đấu.

Dù thế nào nữa, vẫn khả năng ép tu vi đao đạo thực sự của Tô Chước, đến mức giống như những thấy gì cả.

Thịt nướng nướng xong là ngon nhất, Tô Chước ăn thịt nướng, đáp: “Ta ăn xong sẽ đ.á.n.h với ngươi.”

“Hay là cùng ngươi so chiêu đao pháp nhé.” Lẫm Nhi đột nhiên , đôi mắt to chằm chằm Quan Quảng Lục.

Nàng liếc Tô Chước, Quan Quảng Lục: "Không thắng nổi thì cần tỷ tỷ tay.”

"Ngươi?" Quan Quảng Lục kinh ngạc: "Ngươi so chiêu với ?"

Tuổi của gần gấp đôi Lẫm Nhi.

Xiên thịt nướng tay Tô Chước khựng , ngạc nhiên bé gái nho nhã: “Muội thật sự động thủ ?”

"Vâng." Lẫm Nhi gật đầu, lấy một thanh hoành đao xinh xắn.

"Ta giỏi nhất là dùng đao."Nàng nhẹ nhàng .

Tô Chước nghĩ thầm trình độ của khả năng bằng nàng , nhưng cũng tò mò về thực lực của Lẫm Nhi.

"Vậy chúng thử xem." Quan Quảng Lục : "Nhớ nương tay đó, tiểu đạo hữu."

Lời của thiếu niên mang theo ý trêu chọc, hề nghiêm túc.

Tô Chước truyền âm hé lộ cho : “Đừng chủ quan.”

Đao Tu nuôi dưỡng trong Tàng Kinh Các đó đáng sợ đến mức nào, ngay cả Tô Chước cũng dám nghĩ.

Quan Quảng Lục: "?"

Nghe Tô Chước như , suy nghĩ đầu tiên của là tức giận vì xem thường khó tin mà là vui mừng.

May quá may quá, xem nắm bắt chừng mực đến mức nào .

Lỡ mà thua cũng ngại.

 

Loading...